Ngày 8 tháng 3 đã qua!
Nhưng bao nỗi ngổn ngang vẫn chưa hề lắng đọng
Anh sẽ không về nhưng em mải hoài mong ngóng
Biết đâu chừng phép lạ hóa niềm vui?
Nghĩ về anh chợt thoáng chút bồi hồi
Em vẫn chưa quên chất giọng Đà Nẵng đầy ấm áp
Cú điện thoại nửa khuya làm tim như ngừng đập
Để em nhớ hoài vùng đất của quê anh
Hải Châu thân thương sâu nặng ân tình
Anh thường đọc em nghe bài thơ nhiều cảm xúc
Cuộc sống tha hương từng đêm dài thao thức
Nghe trong thơ cả tiếng sóng thét gào
Khoảng cách ngút ngàn nên vấp phải lao đao
Đưa tay níu mà với hoài chẳng tới
Lối em đi gập ghềnh muôn đá sỏi
Nên cuối cùng lạc bước giữa trùng vây
Nỗi cô đơn giam hãm suốt tháng ngày
Em đã quen và tập tành cam chịu
Nắng cuối xuân dìu dịu
Em hong nắng cho nỗi buồn nhè nhẹ trôi đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét