Em đã trở về
chốn cũ chiều nay
Lau sậy
hoang vu ngả nghiêng theo gió
Tơ nhện phủ
giăng… lạc loài… bỡ ngỡ
Đã một thời
trú ngụ của hồn thơ
Ngó quẩn
quanh … vắng lặng như tờ
Cỏ cây nhìn
em hững hờ xa lạ
Chim chóc
ríu ran lao xao cành lá
Nuốt giọt tủi
hờn … thôi chớ rưng rưng!
Lối nhỏ rong rêu…
chân bước ngập ngừng
Em cúi xuống
soi tìm trong sỏi đá
Có còn chăng
bài thơ tình buồn bã
Đã đôi lần nắn
nót gởi người ta?
Khóm ngọc
lan hương ngây ngất đậm đà
Khi em dỗi hờn
vỡ òa nước mắt
Hái vội đóa
hoa đẹp nhất
Người dịu
dàng cài lên mái tóc em
Người đã ru em bằng giọng hát êm đềm
Bằng lời thơ nồng nàn bỏng cháy
Trời đổ mưa
em vẫn mong mưa mãi
Cho tiếng
mưa hòa quyện với tiếng lòng
Thời gian vô
tình để nỗi nhớ mênh mông
Thêm xót xa
bởi hai đầu ngăn cách
Chim nhạn
vút bay về phương trời lẩn khuất
Bỏ mình em
thờ thẫn đếm cô đơn
Lời thề xưa sao
vứt lại ven đường
Để thơ vần
giờ cạn khô cảm xúc
Nhẹ quay
lưng giấu che niềm thổn thức
Tội con tim
day dứt mãi không rời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét