Sài Gòn chiều nay chẳng nắng chẳng
mưa
Màn mây xám rủ nhau về tụ hội
Gió biếng lười nằm im giọng thổi
Hàng cây cao lá rụng rơi đầy
Chút nỗi buồn rớt xuống kẽ tay
Ta úp mặt
Giấu che dòng nước mắt
Còn gì đâu
Nửa vần thơ đánh mất ?
Để bơ vơ
Nửa còn lại úa sầu !
Bao tháng ngày mình lạc khỏi đời
nhau
Mùa thu đến mang theo niềm ray rứt
Buồn bã
Quắt quay
Cho tim hoài thổn thức
Đi dưới trời thu mà xót chuyện
tình ngâu
Hoàng hôn về cho hồn phách xuyến
xao
Chút nắng nhạt chìm dần vào vũng
tối
Chân bước đi lòng ngổn ngang bối
rối
Chiều thu ơi … lệ ướt đẫm vai gầy
!
Thu thảm thiết...
Trả lờiXóa