Sao anh bảo sáng nay anh ghé ?
Để em chờ …dài cả cổ luôn !
Giận anh ghê…nước mắt tủi hờn
Cứ thổn thức chờ câu năn nỉ
Tội nắng vàng chạy theo thủ thỉ
Lời dịu dàng pha lẫn thiết tha
Gió mơn man áo tím hoa cà
Rồi hôn trộm lên hai bím tóc
Chờ đợi mãi làm em bật khóc
Bướm ngoài vườn rũ cánh buồn
hiu
Lá kém tươi hoa bớt mỹ miều
Cúc vàng cũng long lanh ngấn lệ
Mặt trời lên cửa nhà quạnh quẽ
Chú chim khuyên lẻ bóng hót sầu
Em ngước nhìn lên khoảng trời
cao
Chỉ muốn được làm vầng mây trắng
Ngày trôi qua nghẹn ngào cay đắng
Em dặn lòng sẽ chẳng nhìn anh
Sẽ không khóc khi anh dỗ dành
Sẽ chẳng cười khi anh chuộc lỗi
Sẽ như thế… cho anh biết tội
Đừng để em phải đợi phải chờ
Đừng bắt em ngồi đứng ngẩn ngơ
Để rưng rức… vần thơ tủi phận !
DỖI…
Trả lờiXóaDỗi rồi… chả thiết cả vần thơ
Dỗi bút quên nghiên, mãi đợi chờ
Dỗi lá vàng rơi nghe nức nở
Dỗi hoa úa rụng thấy bơ vơ
Dỗi câu hò hẹn làm mưa nhớ
Dỗi tiếng thề nguyền để nắng mơ
Dỗi phận mình vô duyên, chẳng nợ
Dỗi rồi… chả thiết cả vần thơ!
dovaden2010
Cảm ơn bạn DVD đã ghé hòa thơ. Giờ đọc lại bài thơ mình viết cách đây 2 năm cứ ngỡ thơ của tác giả nào đó bạn!
Xóa