28 tháng 6, 2015

CÓ PHẢI LÀ TA ?




Chao ơi, có phải là ta ?
Hôm nay khác với hôm qua quá chừng !

Không còn khóe mắt rưng rưng
Giờ đây rạng rỡ vui mừng thế kia !

Không còn lệ đổ đầm đìa
Tơ vương vướng víu canh khuya não lòng

Đôi má sao lại ửng hồng
Ấp e… e ấp… chờ mong… mong chờ ?

Hình như dào dạt vần thơ
Hình như khúc hát mộng mơ tìm về

Bao nhiêu phiền muộn tái tê
Bỗng dưng hạ trắng não nề biến tan

Ta nhìn ta … chợt bàng hoàng
Lời thơ man mác ngập tràn bao dung !





19 tháng 6, 2015

ĐỂ LẠI NỖI CÔ LIÊU




Mấy hôm rồi hổng thấy bậu qua qua
Nghe ấm ức…nghẹn lời không nói được
Ghé nhà bậu cửa cài then sau trước
Bờ giậu thưa cũng kín tiếng cúi đầu

Quay trở về mà mặt ủ mày chau
Sợi nắng vàng chạy đuổi theo trêu chọc
Hôn đôi má để nghẹn ngào muốn khóc
Gió mơn man lên mái tóc dỗ dành

Nước chân cầu róc rách vỗ mông mênh
Nghiêng soi bóng chỉ nhạt nhòa áo tím
Bậu đâu rồi…mắt thẫn thờ tìm kiếm ?
Chân lạc loài từng bước nhỏ chông chênh

Đường qua qua lắm sỏi đá thác ghềnh
Vắng bậu rồi hoa lá hờn phai nhạt
Chim vành khuyên cũng im lìm giọng hát
Còn riêng qua…cứ khắc khoải canh trường

Đêm mịt mờ đếm bước dưới màn sương
Trăng ngoảnh mặt vườn khuya đầy hiu quạnh
Chiếc áo mỏng chợt nghe lòng buốt lạnh
Bậu xa rồi…để lại nỗi cô liêu…





18 tháng 6, 2015

NẮNG THÁNG SÁU




Sáng tháng sáu một mình ta xuống phố
Bước dại khờ trở lại chốn thân quen
Nắng vàng rực gợi bao niềm nhung nhớ
Đã một thời lạ lẫm cả tuổi tên …

Cũng buổi sáng nắng hạ về loang lổ
Ta lạc nhau thảng thốt giữa dòng đời
Bởi đèn đỏ bất ngờ nơi giao lộ
Nên cung trầm từ đó mãi chơi vơi

Một chút nắng trên tầng cao lấp loáng
Đậu bờ vai gầy guộc chút dỗ dành
Hôn tóc rối nồng nàn cơn gió thoảng
Cứ ngỡ rằng ấm áp bóng hình anh




15 tháng 6, 2015

NÓI VỚI BÓNG ĐÊM




Nửa đêm không ngủ được
Mắt dõi mắt im lìm
Thở dài nghe não nuột
Giấc ngủ chơi trốn tìm

Bước lại gần cửa sổ
Trăng nhẹ lướt xuống thềm
Sắc vàng màu nhung nhớ
Ngập tràn cả bóng đêm

Vườn khuya yên lặng quá
Chỉ tiếng gió xạc xào
Chao nghiêng vài chiếc lá
Cho nỗi sầu lao xao

Bao đêm dài như thế
Nhìn bóng mình lặng câm ?
Cuộc đời đầy dâu bể
Phiến đá buồn trăm năm




MƯA THÁNG HẠ





Dù không nói nhưng em luôn thầm biết
Với cuộc đời em nhỏ bé trước anh
Anh bao dung, độ lượng lẫn chân tình
Em ngờ nghệch  hay mang đầy mặc cảm

Đường em qua chông gai hoài đeo bám
Muốn tự mình ngẩng mặt để đứng lên
Cuộc đời em nhiều giá buốt chông chênh
Em đã cố vượt qua trong gió bão

Cũng có lúc anh giận hờn đau đáu
Trách rằng em hoài thổn thức canh khuya
Trách rằng em hay nước mắt đầm đìa
Mà chẳng chịu để anh cùng san sẻ

Bờ vai anh xua tan miền quạnh quẽ
Một khoảng trời xanh ngắt thật bình yên
Lá cỏ vui rộn rã khép ưu phiền
Mưa tháng hạ sao ngập đầy hạnh phúc!








13 tháng 6, 2015

TAN VỠ







Có nhiều điều em ngậm ngùi che giấu
Tháng hạ về sao vội khóc chia ly
Nắng vàng hong áo lụa nét xuân thì
Đếm tương tư qua nốt trầm bỡ ngỡ!
      
Mưa rả rích cho thêm sầu nhung nhớ
Những vòng xe quen thuộc đã bao chiều
Bóng ngả dài thủ thỉ tiếng thương yêu
Mắt ngơ ngác chuyện tình vừa mới chớm!

Giọt lệ sầu cứ chực trào rơm rớm
Giờ một mình lạc lỏng chuyến bay đêm
Chín giờ xa đằng đẵng nỗi muộn phiền
Câu chia biệt em dằn lòng không nói!

Sợ nghẹn ngào nên em đành bước vội
Cứ giả vờ như chưa hiểu được nhau
Rồi giờ đây nước mắt mãi tuôn trào
                       Buồn như thể tim mình đang tan vỡ!






11 tháng 6, 2015

SINH NHẬT BUỒN





Anh có về cho kịp buổi tối nay?
Khi ngoài trời mịt mù cơn dông bão
Tiếng mưa rơi lạnh lùng nghe áo não
Nỗi muộn phiền cho nước mắt trào tuôn

Anh hãy về dù nắng tắt hoàng hôn
Sân ga vắng em đợi chờ cuối bến
Mắt dõi theo đoàn tàu vừa chợt đến
Dáng hình anh lẩn khuất với bao người

Đã có em, sợ gì hạt mưa rơi?
Mưa cứ đổ ngàn sợi bay nhoè nhoẹt
Trời tháng hạ đâu ngại gì giá rét
Ngóng chờ anh sao thăm thẳm đất trời

Anh không về em buồn lắm anh ơi!
Đêm sinh nhật chỉ mình em quạnh vắng
Nến lung linh em thở dài câm lặng
Thêm tuổi buồn ngày tháng xót xa đưa






SÂN GA CHIỀU MƯA BAY





Ta đã về đây...
Đã về đây...
Nhìn quanh quất
Chẳng còn ai đứng đợi
Đón chờ ta
Chiếc lá vàng trơ trọi
Nằm buồn thiu
Dáng câm nín lạnh lùng

Sân ga chiều mênh mông
Một mình ta đơn lẻ
Bóng với hình quạnh quẽ
Chuỗi tháng ngày trĩu nặng nỗi cô đơn
Giấu mặt trầm tư
Nuốt vội giọt dỗi hờn
Mưa tầm tã
Đổ qua đời hiu quạnh

Đường tàu băn khoăn
Cho nỗi sầu mọc nhánh
Ta về đâu…về đâu
Giữa lặng ngắt không gian ?
Ta về đâu…về đâu…
Giữa hoang vắng ngỡ ngàng ?






07 tháng 6, 2015

LỤC BÁT PHÔI PHA




Câu thơ gãy vụn mất rồi !
Con chữ bồi hồi than khóc tỉ tê…

Trách ai quên vội lời thề
Quay lưng, ngoảnh mặt…chưa hề gặp nhau !

Dây trầu lạc với thân cau
Để vôi rời rã bạc màu thủy chung

Tội cho nghiên bút bâng khuâng
Đêm ngày trăn trở…tình gần…nghĩa xa

Hồn thơ lục bát mù lòa
Tứ thơ cạn kiệt...khúc ca đắng lòng

Câu sáu quay quắt chờ mong
Câu tám biền biệt nghìn trùng cách xa

Chuyện tình lục bát phôi pha
Thiên thu cổ tích mặn mà còn đâu ?





03 tháng 6, 2015

TỰ TÌNH THÁNG SÁU




Hết tháng năm sao ta vẫn loay hoay
Bao nỗi trở trăn cho lòng khắc khoải
Bóng tối ùa về càng thêm tê tái
Thảng thốt gọi tên nỗi nhớ dâng tràn

Sang tháng sáu rồi sao vẫn ngổn ngang
Níu sợi mây vương bên trời lãng đãng
Ngắm mặt trời lên nắng hồng chói rạng
Vẫn thấy băn khoăn nước mắt nhạt nhòa

Ta đắng lòng nuốt vị mặn xót xa
Còn đâu nữa tiếng ríu ran chim hót
Trên cành cao gió gọi lời chua xót
Mây ngậm ngùi nuối tiếc khoảng trời xanh

Còn lại đây nỗi bất hạnh riêng dành
Ta cúi xuống trong tận cùng chán ngán
Bên ốc đảo lặng thinh tìm quên lãng
Bước âm thầm mờ mịt khói sương giăng…