Đọc thơ người nghe ray
rứt làm sao!
Tận sâu thẳm là ngậm
ngùi trách móc
Nỗi tủi hờn cho tôi rơi
lệ khóc
Đã một lần chân giẫm phải
gai đau!
Dù lời ru vời vợi lắm
ngọt ngào
Tôi vẫn sợ mọi sai lầm
vấp ngã
Dẫu tình thân người
trao không mặc cả
Nhưng cuộc đời dâu bể
quá đa đoan!
Đừng trách hờn tôi dè dặt
tính toan
Bởi tim tôi mỏng manh
và dễ vỡ
Nên nỗi buồn cứ đeo
mang vạn thuở
Nói làm sao khi nghiệp
dĩ theo về!
Nỗi u sầu cho lòng dạ
tái tê
Dù khoảng cách có xa
xôi biền biệt
Dù giữa hạ mà tưởng chừng
bão tuyết
Cảm ơn người,ngọn lửa ấm
hồn tôi!…
HẠ HỮNG HỜ
Trả lờiXóaBên trời nhẹ nhẹ gió ngây ngơ
Hạ đến lay lay chút thẫn thờ
Vọng vọng ve rền như nhắc nhớ
Ngàn ngàn phượng rũ thấy bơ vơ
Lời xưa ngại ngại... tình dang dở
Áo cũ nhàu nhàu... mộng xác xơ
Thẳm thẳm chân trời ai nặng nợ
Là là bụi cuốn cũng thờ ơ
dovaden2010
Góp ý chân tình nha, bài này bạn bị nưỡu mấy chỗ lận đó!
XóaDo DVD cố ý lỗi mà... hi hi hi...
XóaKhi viết TNBCĐL, DVD ít để ý đến lỗi, bệnh mà chỉ quan tâm bố cục (đề, thực, luận, kết), quy định bằng - trắc, vần và đối; nên những bài TNBCĐL của DVD mắc lỗi, bệnh quá sá trời luôn... hi hi hi...
XóaSư phụ thơ Đường của mình rất khe khắt mấy vụ này. Giờ mình bỏ thể này rồi, thời gian và sức khỏe không cho phép.
XóaVì DVD là tay ngang nên cứ "phang" tới tới...
Xóahi hi hi...