“Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người quân tử khăn điều vắt
vai”
Đọc thơ bậu nghe trĩu nặng u hoài
Qua buồn hiu nghẹn ngào muốn khóc
Nói làm chi câu giận hờn trách
móc
Cho đắng lòng xa xót nửa vần thơ
Qua ở đây vẫn ngày nhớ đêm chờ
Bao lâu rồi xa cách ?
Bậu đâu biết câu à ơi…khoan nhặt
Là hồn qua lịm chết giữa sầu tư
Ngày chia tay trời chớm vào thu
Mà giờ đây đã gần cuối hạ
Nhìn mưa rơi tầm tã
Nhớ những ngày
Bậu cùng qua nhặt lá thu mưa ,,,
Ôi ! Chuyện ngày xưa…
Đẹp như vầng trăng cổ tích
Chuyện tình ngâu mưa giăng mờ mịt
Hai đứa ngỡ ngàng nhận diện thuở
xa xăm
Tình thiên thu cứ ngỡ sẽ trăm năm
Lời nguyện ước dệt vần thơ hạnh
phúc
Nhưng ảo ảnh xô tận cùng đáy vực
Bậu bẽ bàng…
Qua cũng nếm gai chông !
Nhớ làm sao… dù nước đã đôi dòng
Giờ hai đứa hai ngả đường xuôi
ngược
Bậu cùng qua an nhiên nhìn phía
trước
Cùng mỉm cười rạng rỡ buổi hoàng
hôn
Dù xa nhau nhưng đừng tiếng trách
hờn
Hãy cho nhau niềm tin yêu sâu thẳm
Nghĩ về nhau nhoẻn nụ cười tươi thắm
Qua yên lòng viết tiếp khúc tình thơ
!