Đánh mất vần thơ một góc trời
Để lòng thổn thức tiếng chơi vơi
Lệ buồn rưng rức chiều xuân muộn
Mắt ướt băn khoăn chẳng nói cười
Níu sợi mây xa tỏ nỗi niềm
Nhẹ nhàng mây trỗi khúc ru êm
Sắc đời mộng mị vô thường cảnh
Xuân đến rồi đi để muộn phiền
Hỏi gió ruổi rong khắp đất trời
Đi từ núi thẳm đến trùng khơi
Bình minh hay buổi hoàng hôn tím
Khản giọng mà sao vẫn bặt lời
Đã mấy mùa trăng khóc lạc loài
Thẫn thờ tìm kiếm bóng hình ai
Vần thơ biền biệt còn đâu nữa
Mặn đắng riêng mang cả tháng ngày
Mây lãng đãng... gió lửng lơ...
Trả lờiXóaDẫn Ta tìm lại vần thơ thưở nào...