Dịu dàng mười sáu trăng treo
Một mình đếm bước gieo neo nỗi niềm
Đêm này là đã bao đêm
Đi trong sương lạnh ướt mềm bờ vai ?
Tội cho lục bát u hoài
Đa đoan ngày tháng lạc loài yêu thương
Câu lục vấp sợi tơ vương
Để cho nước mắt đêm trường hoen mi
Người ơi, hờn trách làm gì
Ôm lấy câu bát mà đi sao đành ?
Tại ai sỏi đá gập ghềnh
Tại ai đông buốt chông chênh giọt sầu ?
Nghẹn ngào tự hỏi vì đâu
Vì đâu núi cách sông sâu chia lìa ?
Trăng treo hờ hững đêm khuya
Cùng câu lục bước đầm đìa ướt mi !
Đúng là chỉ còn mình câu lục lưng chừng...
Trả lờiXóaLục ơi, biết ngõ nào đi...
Hi hi hi...