ngang qua vườn thơ cũ
cảm xúc chợt ùa về
gọi dậy miền quá khứ
chập chờn giữa tỉnh mê
vần câu như có cánh
rủ nhau chơi trốn tìm
dè đâu là hư ảnh
để tội tình con tim
thời gian sao nhanh quá
mới đó đã mười năm
thôi vẫy tay từ tạ
giấu mặt khóc âm thầm
ngang qua vườn thơ cũ
tất cả đều lạ xa
khép lại miền quá khứ
lãng quên chữ mặn mà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét