mấy ngày tôi không làm thơ
để câu chữ đi hoang
ngồi mơ màng nhìn trời đất
chuyện hư ảo làm trở trăn quay quắt
tôi rơi xuống tận cùng nỗi buồn chán khôn nguôi
tri kỷ vần thơ biền biệt góc trời
cảm xúc nhạt nhoà rồi chìm vào quên lãng
không phải người xưa của ngọc ngà năm tháng
đã xa rồi cảnh mắt liếc mày đưa
tháng mười một về vẫn còn đó cơn mưa
đêm rả rích giấc ngủ hoài không ghé
tội giấy bút nằm im hoen dấu lệ
biết viết gì khi chim gãy đường bay
còn một chút thu buổi sáng sớm này
dang rộng đôi tay cùng heo may thủ thỉ
chiếc lá vàng khô đắm chìm trong mộng mị
rồi ngày mai… bịn rịn tiếng giã từ…
buổi giao mùa nghe trĩu nặng sầu tư…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét