một mình nhớ xa xôi
cũng đã mấy hôm rồi
chẳng thấy anh đâu cả
nắng vờn quanh bóng lá
nỗi nhớ mãi không vơi
môi chợt tắt nụ cười
mắt rưng rưng muốn khóc
biếng soi gương, chải tóc
lời thơ ủ rũ buồn
câu chữ cũng dỗi hờn
lá vàng hiu hắt đổ
thẫn thờ bên cửa sổ
ngắm lãng đãng mây trôi
bỗng tim đập liên hồi
bóng anh ngoài đầu ngõ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét