tháng chạp về trĩu nặng hồn thơ
bao ngổn ngang chất đầy miền ký ức
níu sợi tơ giăng giấu che niềm ray rứt
nghe giấc trăm năm khắc khoải theo cùng
mắt ngó về khoảng vắng mông lung
chẳng còn ai góc trời tưởng nhớ
ta nợ nhau lời ước nguyền một thuở
để tháng ngày dằn vặt mãi khôn nguôi
đám lục bình trôi nổi ngược xuôi
có bao giờ dừng chân tìm bến đỗ?
ta ở đây lạc loài bỡ ngỡ
chỉ có rêu rong thành quách điêu tàn
tâm hồn ta chẳng khác cánh đồng hoang
trơ rơm rạ sau mấy mùa cày xới
ngồi lặng yên trong chập chờn bóng tối
vuốt mặt mình dòng nước mắt cạn khô
đã lún sâu xuống vực thẳm mịt mờ
đâu mất rồi bờ vai đầy ấm áp?
cố vươn lên khỏi dòng đời bão táp
nỗi mệt nhoài cho hồn phách ngu ngơ
tháng chạp về chi cho câu chữ thẫn thờ?
tháng chạp về trĩu nặng hồn thơ
Trả lờiXóabao ngổn ngang chất đầy miền ký ức
níu sợi tơ giăng giấu che niềm ray rứt
nghe giấc trăm năm khắc khoải theo cùng
https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEicpivFK3eaeux38Z7x5BI7tmicZTrw0hmQSNiZ_u1wooOquZMhwmX5PA6XMzco9nZvxCtCCRXR_zSjzNdRIuO-M9sH3orKy4C8dQnj3Xv1S5onSF4166T0kURsXT6NfCIv1Inp2Qv-dwoosFk2VNjBIxHyPMInUYAJixMUmrSuKsuFIwpwXNkTR-qM=w400-h393