Mới hôm nào ghé đến Bích Câu
Thật rạng rỡ bên ngàn hoa lá
Còn sáng nay sao buồn chi lạ
Trắng cơn mưa tầm tã nao lòng
Nghiêng mắt nhìn dài nỗi chờ mong
Cánh thiên di đã xa biền biệt
Từng đêm trường trở trăn nuối tiếc
Một khoảng trời da diết yêu thương
Cây cỏ lặng thinh quạnh vắng khu vườn
Chỉ còn ta và thênh thang trời đất
Giữa màn mưa hình bóng nào lẩn khuất
Lệ nhạt nhòa ướt đẫm cả bờ miBạn tôi ơi!… Gió se lạnh thầm thì
Hãy tô lại môi son má phấn
Khoác lên người chiếc khăn san xinh xắn
Nhẹ nở nụ cười tươi tắn cùng hoa
Lãng quên đi bao nỗi phiền hà!
Lãng quên đi bao nỗi phiền hà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét