Chỉ là câu chữ vô tình
Sao tim lại từng cơn quặn thắt?
Mới mùa qua thơ còn dào dạt
Giờ lạc vần sai luật thất niêm
Trở lại vườn xưa thêm ray rứt nỗi niềm
Vẫn dáng dấp cô đơn ngày cuối hạ
Đóa vô ưu chiều mưa dông tầm tã
Ngẩn ngơ lòng rớt vội chút buồn tênh
Lá vàng rơi theo gió thả dập dềnh
Kỷ niệm xưa tràn qua miền nhung nhớ
Rồi tự dưng hồn lạc loài bỡ ngỡ
Đau đáu nhìn khoảng trời rộng hắt hiu
Tựa lưng vào phiến đá liêu xiêu
Mây loang lổ ngập đầy bong bóng nước
Mảnh vụn vỡ không thể nào níu được
Xa thật rồi…ngày tháng cũ yêu thương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét