Cơn mưa chiều
như trút nước làm ướt đẫm chiếc tổ mong manh của hai mẹ con nhà Sẻ. Gió thốc ngược
từng cơn khiến cành cây gãy đổ, ngả nghiêng còn ngôi nhà của Sẻ như lắc lư trước
gió. Thỉnh thoảng vài tia chớp sáng lòe như muốn xé toạc bầu trời kèm theo tiếng
sấm nổ vang rền làm Sẻ con sợ hãi khôn cùng. Nó run lên cầm cập phải ôm chặt lấy
mẹ, mắt nhắm nghiền lại.
Mưa dai dẳng
hơn hai giờ đồng hồ vẫn chưa ngớt hạt. Màn đêm đã dày đặc khắp khu vườn. Tiếng ễnh
ương vang lên đều đều như một bản nhạc. Ngọn đèn đường hắt ra thứ ánh sáng mờ
nhạt. Đêm vắng lặng.
Mưa vẫn rơi.
Gió lùa qua khe cửa lạnh buốt. Bộ lông của hai mẹ con Sẻ dính đầy nước. Sẻ mẹ
ôm con vào lòng, hà hơi ấm lau khô cho Sẻ con.
-
Mẹ
ơi! Con đói quá!
Nghe Sẻ con
kêu đói, Sẻ mẹ mới giật mình vì cho đến giờ hai mẹ con vẫn chưa có gì vào bụng.
Nhẹ nhàng đặt Sẻ con vào chỗ kín gió, Sẻ mẹ mò mẫm tìm ít lương thực giấu ở hốc
cây.
-
A!
Đây rồi!
Sẻ mẹ kêu
lên mừng rỡ. Mẩu bánh ngọt thơm lừng Sẻ nhặt được lúc trưa sẽ giúp hai mẹ con qua
cơn đói đêm nay. Thật ra mẩu bánh đó chính là phần ăn của cô chủ nhỏ dành cho
hai mẹ con Sẻ. Từ hôm phát hiện tổ chim trong vườn nhà, cô bé hay ra vườn thăm
nom và chăm sóc chu đáo lắm. Có thứ gì ngon, cô bé cũng để dành cho mẹ con Sẻ. Khi
thì miếng bánh mì, bánh ngọt, có lúc cô bé lại mang cho một nắm cơm thơm. Cô bé
còn đem thêm đĩa nước uống cho mẹ con Sẻ nữa chứ! Nhớ lại lần gặp cô bé đầu
tiên, Sẻ mẹ sợ cô bé giống như những người thợ săn hung ác sẽ mang hai mẹ con
bán cho các hàng quán làm mồi. Có lần đi kiếm ăn, bay ngang qua chỗ mua bán
đông người, Sẻ mẹ ngửi được mùi thơm từ cái chảo dầu sôi sùng sục. Thế là Sẻ mẹ
mon men lại gần hít lấy hít để. Cho tới khi thấy xác đồng loại nằm co quắp
trong chảo dầu và nhất là thấy cảnh người ta xé nát thịt chim chiên giòn cho
vào mồm nhai ngấu nghiến, lúc ấy Sẻ mẹ bủn rủn chân tay, cố bay thật nhanh ra
khỏi nơi ấy.
Cô chủ nhỏ tuy ít tuổi nhưng rất giàu lòng yêu thương loài vật. Cô bé tìm mấy tấm
ny lông cũ làm mái che cho nhà Sẻ tránh ánh nắng mặt trời. Có lúc cô bé tìm ở
đâu được búi rơm cũng tất tả mang ra lót chỗ nằm cho mẹ con Sẻ. Mỗi lần đi học
về hoặc học bài xong, cô bé thường chạy tót ra vườn thăm tổ chim và vuốt ve bộ lông êm mượt của Sẻ con một cách thích thú!
-
Con
ngồi dậy ăn miếng bánh nè!
Hai mẹ con
ngồi sát vào nhau. Sẻ mẹ vừa ăn vừa mớm từng miếng nhỏ cho con. Miếng bánh mì
ngọt thơm bơ ngon thật là ngon phần nào đã làm bớt đi cái lạnh.
-
Con
uống nước rồi đi ngủ. Sáng mai mẹ dẫn con đi học nhé!
-
Dạ.
Trường học có xa không mẹ?
-
À…Trường
học ở trong bộng cây mít gần đây con à!
-
Cô
giáo thế nào hở mẹ?
-
Cô
giáo hiền lắm, dạy rất giỏi lại hát hay nữa. Cô chính là chim Họa Mi đấy!
-
Ồ!
Thích thật!
-
Còn
có thêm hai bạn Chích Chòe và Sơn Ca cùng học với con. Giờ khuya rồi, con ngủ
đi nhé! Ngày mai con đến trường, mẹ sẽ đi kiếm mồi. Nhớ học cho ngoan con nhé!
-
Dạ
mẹ!
Mưa đã ngớt
hạt. Đêm cũng đã khuya. Tiếng chim Cú đi ăn đêm bay vút qua rồi mất dạng. Sẻ mẹ
ôm lấy Sẻ con, nhè nhẹ hát ru:
Con ơi! Hãy ngủ cho say
Mẹ yêu con lắm…Sáng mai vào trường…
Con học giỏi…mẹ thêm thương
Líu lo giọng hót…khu vườn rộn vui…
Nhờ có em, vẫn còn đàn chim sẻ
Trả lờiXóaCho nắng hè rộn rã khúc nhạc vui...
---
Hi hi hi...
Bài viết hay, mang nhiều thông điệp...
Cảm ơn bạn DVD đã động viên và chia sẻ! Bạn luôn vui nhé!
Xóa