Lòng nhủ thầm hãy dừng bước chân đi
Khi trước mặt
là đen ngòm vực thẳm
Là gai chông
cứa tim mình ướt đẫm
Là nhọc nhằn
bởi mờ mịt cơn mê
Khép lại vần
thơ ủ rũ não nề
Đã đắm chìm
trong bộn bề ký ức
Câu chữ rung
rưng đêm ngày thổn thức
Giọt u hoài
lay động cả trong mơ
Đâu còn ai
phía trước để mong chờ
Để sóng bước
buổi hoàng hôn dịu nắng
Tựa bên nhau
nghe câu hò văng vẳng
Điệu dân ca
lục bát ngọt ngào
Khu vườn xưa
lạc mất dấu chân nhau
Hai lối rẽ…giờ
làm như xa lạ
Thôi quay về
với cô đơn buồn bã
Đã quen rồi cảm giác lặng câm
Biết vần thơ
sẽ tủi phận khóc thầm
Nhưng nghịch
cảnh đành cúi đầu cam chịu
Hãy nghiêng
vai thả nỗi sầu nặng trĩu
Khoác áo hoa
xuống phố nhẹ môi cười
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét