Chiều buồn
ngồi cùng thơ
Thơ chẳng
thèm cười nói
Hình như thơ
hờn dỗi
Rưng rưng lệ
nhạt nhòa
Sao thơ hoài
xót xa?
Mắt buồn
ngân ngấn nước
Để đêm trường
thao thức
Lặng lẽ tiếng
thở dài
Sao thơ nhiều
đắng cay?
Câu chữ nghe
xa vắng
Cảm xúc về
nghẹn đắng
Hồn u uất não phiền
Sao thơ mãi
lặng im?
Nhuộm gam
màu tím ngắt
Trời khuya
trăng vằng vặc
Tinh tú sáng
lung linh
Thiên nhiên lắm
hữu tình
Thôi quên đi
hờn tủi
Cùng gió mây
rong ruổi
Đón năm mới
an lành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét