Chiều nhạt nhòa bóng nắng
Ngày cũng sắp lụi tàn
Ốc đảo sầu quạnh vắng
Để thơ vần đi hoang
Sao cứ mãi trở trăn
Tháng ngày dài thổn thức
Nỗi cay đắng bẽ bàng
Cho thơ buồn rưng rức
Nhắm mắt bảo lãng quên
Mà làm sao quên được?
Hóa nhàu cả tuổi tên
Mắt hoài ngân ngấn nước
Bao ngổn ngang kỷ niệm
Vẫn chẳng hề nhạt phai
Mắt mỏi mòn tìm kiếm
Trong vô vọng tháng ngày
Thu mới vừa qua ngõ
Áo lụa trắng vờn bay
Hãy vui cùng hoa cỏ
Giấu đi nét u hoài…
Hãy vui cùng hoa cỏ
Trả lờiXóaVùi sâu nỗi u hoài...
===
Thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên
làm tâm hồn an yên
ngộ được vô biên
bước vào thiền
...
Mấy câu thơ trên của bạn gọi là thơ Haiku được không bạn?
XóaChỉ là vài câu ngắn, ngẫu nhiên trùng vần, chẳng là thơ tự do, lại càng không phải haiku, ML à!
XóaMình viết hơn ngàn bài nhưng không dám đụng đến thể thơ này, bạn à! Tính cô đọng của nó làm mình ngại.
XóaThể loại haiku đúng là quá cô đọng!
XóaDVD tập viết đã 76 bài rồi nhưng tự thấy vẫn chưa chạm được tới cái "chất" của thể loại này, buồn!
Bài thơ Haiku này của anh bạn khóa SP trước mình. Anh ấy ra trường, dạy ở Gò Dầu Tây Ninh. Rồi tổng động viên mùa hè đỏ lửa năm 1972, anh vào quân đội và hy sinh. Mình gởi bạn xem bài thơ của thầy giáo Tống Quốc Sử viết năm 1971.
XóaNhà tôi chim làm tổ
Nên tiếng chim ban thưởng đặc ân
Tiếng hót vang thác đổ
Dựng nên tình nồng mặn nghĩa đông lân
Bí quyết làm sao mà thổ lộ
Ồ, lúc đó thơ haiku đã vào VN rồi ư?
Xóa