Mấy hôm rồi qua ngóng bậu sang
thăm
Sao biền biệt chẳng thấy hình với
bóng ?
Trưa vắng vẻ nghe kẽo cà tiếng
võng
Lời ca dao vọng lại để thêm buồn
Bậu nói chi tiếng nhạt nhẽo chán
chường
Đường sang qua thác ghềnh đâu mấy
đoạn ?
Chiếc cầu tre lắc lư bên vườn
nhãn
Vẫn im lìm chờ đợi bước bậu qua
Sáo buồn thiu biếng hót trước
hiên nhà
Mắt ngơ ngác kiếm tìm quanh bốn
phía
Còn riêng qua thật vô cùng thấm
thía
Phút đợi chờ sao dài đến lê thê !
Trời chưa đông mà buốt giá tái tê
Gió nhè nhẹ mơn man lên tóc rối
Biết rằng qua hay tủi thân hờn dỗi
Bậu nỡ đành để phai nhạt sắc hoa
?
Chắc bậu quên lối nhỏ dẫn sang
nhà
Hàng giậu thưa trồng toàn màu hoa
tím
Chắc bậu quên bao êm đềm kỷ niệm
Quên tóc thề má lúm nụ cười duyên
Thôi nhắc chi cho trĩu nặng ưu
phiền
Vắng bậu rồi…bầu trời không giọt
nắng
Bên ốc đảo qua tháng ngày thầm lặng
Cùng vần thơ chia sẻ mọi nỗi niềm
!
Một bài thơ buồn nhè nhẹ,len lén vào hồn đến đằm sâu.Nỗi đợi chờ dai dẳng,pha chút trách hờn thoang thoảng.Chiếc cầu tre lắc lư nối đôi bờ thương nhớ.Chiếc võng đong đưa theo nhịp thời gian lành lạnh.Văng vẳng ca dao như sương khói bồng bềnh,xa xăm tận phương nào ký ức thoáng hiện...vẫn điệu buồn muôn thuở của miền quê bình dị,như một hồi ức mộng tưởng đưa ta hành hương những êm đềm quá vãng....
Trả lờiXóaChúc bạn luôn an vui !
Ôi ! Lời cảm nhận của bạn Lý Đức Quỳnh thật hay, thật sâu lắng ! Cảm ơn bạn !
XóaCuộc tình Bậu và Qua!
Trả lờiXóa