Em bâng khuâng gọi tên người khe khẽ
Không dám khóc dù nhạt nhòa mắt lệ
Ngã ba đường chân chẳng muốn rời đi
Nắng kiêu sa đậu trên tóc thầm thì
Câu ly biệt nghe đắng lòng chi quá !
Em và anh giờ cách chia đôi ngả
Hai tinh cầu xa lắc khuất đời nhau
Nói gì đây khi tình đã phai màu
Câu chung thủy chỉ là lời cay đắng
Em chợt nghe nước mắt rơi mằn mặn
Mất nhau rồi đừng bịn rịn nhớ nhung
Đừng nhắc chi đến hai chữ tao phùng
Em vẫn nhớ trận cuồng phong bão tố
Ghé ngang đời ào ào như thác đổ
Phai nhạt rồi còn gì nữa đâu anh !
Đừng luyến lưu hay âu yếm dỗ dành
Thôi chấp nhận mình là người thua cuộc
Nén cơn đau em lạnh lùng quay bước
Nghiệt ngã đời sao chỉ tặng riêng em ?
Không phải là buồn nhè nhẹ...
Trả lờiXóaMà là buồn thiệt là buồn luôn...
Nỗi buồn đã cũ rồi bạn ạ!
Xóa