mặt trời trốn biệt
sáng nay
sợi nắng u
hoài 
ủ kín trong
chăn
chớm thu 
lòng chợt
băn khoăn
lời thề một
thuở 
còn chăng hỡi
người?
ngoài sân 
vàng lá rụng
rơi
câu chữ rã rời
thi tứ cạn
khô
trách người 
sao quá hững
hờ
để cho lục
bát 
đợi chờ
thiên thu…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét