31 tháng 3, 2018

ĐÊM NGHE MƯA NHỚ NGOẠI







Mưa gọi dậy lúc nửa đêm
Choàng tỉnh giấc nghe chảy tràn nỗi nhớ
Mười lăm năm Ngoại thành người thiên cổ
Con một mình phải chịu cảnh mồ côi

Tim từng cơn quặn thắt ngậm ngùi
Giữa chợ đời con một mình bươn bả
Đường con qua đầy gai chông sỏi đá
Bước nhọc nhằn trước nghiệt ngã bão giông

Nhớ ngày xưa Ngoại lội suối băng đồng
Vai kĩu kịt gánh gồng nuôi cháu dại
Thương ánh mắt già nua đến quặn lòng tê tái
Ngoại thân cò đâu quản ngại nắng mưa

Con lớn khôn theo nhịp võng đu đưa
Bên khúc ca dao ầu ơ dịu dàng sâu lắng
Tưởng hạnh phúc dài cùng năm tháng
Có ai ngờ… xa vắng… buổi tàn xuân…

Nằm nghe mưa con nhớ Ngoại vô ngần
Tiếng tí tách ngỡ lời ru êm ái
Gió ngoài hiên ngỡ bước chân của Ngoại
Nụ cười hiền… con nhớ mãi không thôi!







29 tháng 3, 2018

MỘT THOÁNG TRẦM TƯ







Đâu có gì để em phải trầm tư?
Chỉ là thơ!…
Là thơ thôi nhé!
Cuộc đời em trải qua nhiều dâu bể
Thơ vẫn cười che giấu nỗi niềm riêng

Có nhiều khi thơ vấp phải ưu phiền
Câu chữ trở trăn rưng rưng màu buồn bã
Cũng như em lúc mưa xuân khi nắng hạ
Mới lãng đãng sương thu lại lạnh giá đông về

Đâu có gì sao em mặt ủ mày ê?
Bên vách đá cheo leo vẫn còn mong manh sự sống…
Biết là ảo hư sao hoài tưởng vọng
Bước song hành của một thuở xa xăm?

Dù giờ đây tan tác khúc tri âm
Thôi em nhé… đừng thở than khóc lóc!
Hãy giữ lại bầu trời xanh bích ngọc
Kỷ niệm hồng năm tháng mãi không phai…








PHÔI PHA






Vượt hơn trăm cây số
Ta ghé lại biển khơi
Trước xanh ngắt màu trời
Hồn thơ tuôn dào dạt

Nằm gối đầu lên cát
Ngắm sóng biển gầm gào
Từng đợt sóng trắng phau
Trườn mình trên con nước

Lang thang bàn chân bước
Cùng lãng đãng tứ thơ
Bao lâu vẫn mong chờ
Tâm an nhiên thư thái

Gởi nỗi niềm khắc khoải
Theo sóng biển trôi xa
Bỏ buông mọi phiền hà
Của một thời hư ảo

Tan rồi cơn giông bão
Ký ức buồn phôi pha
Hân hoan trở về nhà
Nụ cười thêm rạng rỡ








THIỀN TÂM






Sáng tụng kinh Bát Nhã
Tối trì chú Đại Bi
Quán chiếu trong êm ả
Cội nguồn mọi sân si

Chập chờn trong hư ảo
Mãi chìm đắm cơn mê
Vần thơ hoài đau đáu
Để ngổn ngang lối về

Mong lãng quên tất cả
Mọi phù phiếm xa hoa
Thả trôi đi buồn bã
Phân định rõ chánh tà

Tâm an nhiên bất biến
Giữa dòng chảy vô thường
Giữ nguyên câu chánh niệm
Đóa hoa đời ngát hương








27 tháng 3, 2018

NGỒI ÔM CỔ TÍCH MƠ MÀNG






Ngồi ôm cổ tích
mơ màng
Xôn xao nhã nhạc
rộn ràng khúc ca

Niềm vui
bỗng chốc vỡ òa
Nụ cười tìm lại
mặn mà đưa duyên

Xa rồi
hai chữ ưu phiền
Tung tăng thơ vận
thần tiên tháng ngày










26 tháng 3, 2018

CHUYẾN XE ĐỜI ĐÂU PHẢI CHẬM DO EM?






Em đã đến rồi sao chẳng thấy anh đâu?
Ly cà phê còn nguyên chưa uống
Điếu thuốc lá chơ vơ sầu muộn
Nằm ngẩn ngơ dưới ánh mặt trời

Có điều gì vội vã thế anh ơi?
Trong tin nhắn anh hẹn em gặp gỡ
Em chạy trong cơn mê cuồng không kịp dừng để thở
Mặc tín hiệu giao thông tắt lịm sắc đèn vàng

Từng sợi nắng ưu phiền rơi rụng dọc ngang
Ghé đậu vào tóc em bối rối
Mái tóc dài chưa kịp bới
Cứ ngỡ sẽ cùng anh tâm sự biết bao điều!

Từ lúc xa anh rồi chân em bước liêu xiêu
Thiếu bờ vai em tựa vào ấm áp
Trót đeo mang nỗi sầu ăm ắp
Em bây giờ giống thiếu phụ trầm tư

Nhiều lúc giận mình hồi ấy… giá như…
Đừng nhẹ dạ cả tin lời đường mật
Của bài thơ tình chiều thu nào réo rắt
Thì đời em đâu lắm tiếng đợi chờ

Em đã sống chập chờn với câu chữ đẹp trong thơ
Anh gởi tặng em cùng cái nắm tay tê rần cảm giác
Để rồi mảng tường vôi vỡ nát
Thật đau lòng đứng trước cảnh từ ly

Rồi sáng nay nghe gió hát thầm thì
Điện thoại báo anh cà phê ngồi đợi
Chẳng kịp phấn son chỉ con tim yêu nông nổi
Hối hả đến gặp anh…
Chao đảo đất trời!

Vậy mà giờ chỉ hình bóng em thôi!
Chầu cà phê buổi sáng cuối xuân đầy nghiệt ngã
Âm thầm bước đi
Mặc cái nhìn thiên hạ
Chuyến xe đời đâu phải chậm do em???

Chuyến xe đời đâu phải chậm do em???







25 tháng 3, 2018

HÌNH NHƯ ĐIỀU GÌ ĐÓ ĐÃ ĐỔI THAY






Hình như điều gì đó đã đổi thay
Trong ánh mắt nỗi sầu như trĩu nặng
Trên vành môi nụ cười buồn xa vắng
Chẳng phải trời và đất thuở hồng hoang

Hình như cánh cửa đời bỗng chốc bị mở toang
Nghe thảng thốt trước niềm tin rạn vỡ
Tội con tim nghẹn ngào nức nở
Níu kéo mà chi?
Ly nước chảy tràn!

Hình như cổ tích tình vừa lặng lẽ sang trang
Bao năm tháng mãi chắt chiu nhặt nhạnh
Nhiều lúc nghĩ cuộc đời thơ mỏng mảnh
Đốm lửa hồng… bớt giá lạnh màn đêm

Hình như vần thơ xưa hờ hững… gió ngang rèm
Lạ lẫm quá!...Chẳng mơ màng câu chữ!
Thôi khép mắt lãng quên miền quá khứ
Của một thời lãng đãng với men say

Hình như điều gì đó đã đổi thay!










TÌM VỀ BIỂN ĐẢO






Bỏ phố thị thân quen
Ta tìm về biển đảo
Lạ xa cả tuổi tên
Với nỗi niềm đau đáu

Đi để tâm lắng đọng
Lãng quên mọi hững hờ
Nhìn lao xao con sóng
Chợt vỗ về hồn thơ

Đã từ lâu… lâu lắm
Ta đánh mất nụ cười
Bên biển xanh cát trắng
Tâm nhẹ nhàng chơi vơi

Gởi trập trùng sóng biển
Nỗi buồn chán khôn nguôi
Giữa vô thường vạn biến
Mong tâm mãi sáng ngời










LẠC LỐI YÊU THƯƠNG







Thôi em hãy đứng lên!
Ngày mới vừa tắt nắng
Hoàng hôn trôi chầm chậm
Đằng tây khuất mặt trời

Thôi đừng buồn em ơi!
Chuyện tình xa xưa ấy
Đã chìm vào hoang hoải
Miền cổ tích nhạt nhòa

Đừng nước mắt vỡ òa!
Để thấy mình yếu đuối
Trên dặm dài rong ruổi
Mong chân cứng đá mềm

Hãy đứng lên đi em!
Tương lai còn phía trước
Vững vàng bàn chân bước
Tinh tú sáng soi đường

Mọi đau khổ thả buông
Lãng quên ngàn bão dữ
Cùng vần thơ tình tự
Tâm rạng rỡ lối về!










ĐÂU PHẢI NGÀY XƯA!








Nào đâu…đâu phải ngày xưa...
Vần thơ một thuở sớm trưa mong chờ?
Chao ôi! Câu chữ mộng mơ
Để cho chao đảo hồn thơ đắm chìm

Bao lần lạc nhịp con tim
Ca dao bay bổng êm đềm tiếng ru
Tìm nhau mờ mịt sương mù
Tìm nhau giữa chốn mùa thu địa đàng

Vô thường!...Thành quách tan hoang
Quay lưng ngoảnh mặt bẽ bàng tình thơ
Ngổn ngang trăm mối ơ thờ
Thôi về xóa hết ngu ngơ muộn phiền

Làm sao trở lại hồn nhiên
Vô tư trong cõi thần tiên tuổi hồng?
Nước mắt thôi chớ mặn dòng
Ngày xưa… giũ bỏ… cho lòng thảnh thơi…







23 tháng 3, 2018

EM THÍCH ANH GỌI LÀ TIỂU MUỘI







Em thích anh gọi là tiểu muội
Giống như truyện kiếm hiệp kỳ tình
Mỗi khi hờn dỗi em thầm đợi
Dỗ dành khe khẽ của đại huynh

Em thích anh gọi là tiểu muội
Chỉ là tiểu muội của riêng anh
Em còn bé lắm anh đừng vội
Kể chuyện yêu đương… biếng học hành

Em thích mãi là cô tiểu muội
Cùng huynh xuống phố dịp cuối tuần
Áo dài lụa mới màu hoa bưởi
Hạnh phúc ngập tràn rộn bước chân

Mấy nhỏ bạn em cứ ghẹo hoài
Đại huynh tiểu muội… thiệt là oai!
Mong tình sẽ đẹp như tranh vẽ
Son sắt bền lâu với tháng ngày







ĐỪNG SẦU NHẬT NGUYỆT







Đêm gối đầu trên sóng
Ngắm thiên hà mênh mông
Nghe rì rào tiếng động
Giữa vời vợi hư không

Bóng trăng còn lẩn khuất
Áng mây xa mịt mờ
Biển đen như màu mực
Che mất rồi giấc mơ

Với tay níu vũ trụ
Ngàn sao lấp lánh cười
Muốn được làm tinh tú
Nắm tay cùng dạo chơi

Đêm nằm nghe biển hát
Khe khẽ câu tự tình
Chợt thấy lòng man mác
Trước dòng chảy vô minh

Thôi đừng sầu nhật nguyệt
Trùng dương trải nỗi niềm
Chẳng còn gì nuối tiếc
Để ray rứt ngày đêm










LẶNG LẼ XUÂN TÀN







Thế là mùa xuân lặng lẽ ra đi!
Buổi sáng nay khi tôi còn say giấc
Nghe con tim ngỡ ngàng quay quắt
Thời gian ơi!...
Sao quá vô tình?

Ngẫm kiếp nhân sinh
Quay cuồng như con rối
Sinh ra. Lớn lên. Bình minh. Chiều tà. Bóng tối…
Chưa kịp nhận ra đâu hạnh phúc cuộc đời!

Thời gian mãi cứ trôi
Cuộc sống đầy khắc khoải
Tưởng chừng như rơi vào vòng xoáy
Giông tố. Cuồng phong. Chìm nổi. Nhọc nhằn…

Mùa xuân phai tàn để lại nỗi băn khoăn
Hôm nay… với ngày mai đã là quá khứ
Thôi hãy mặc sóng gầm bão dữ
Ta dẫn tâm mình tìm đến chốn bình yên

Bên vần thơ… bên con chữ ngoan hiền…
Tháng ngày ruổi rong góp nhặt niềm thanh thản
Tìm lại nụ cười bao lâu xa vắng
Trên đỉnh phù vân dệt khúc yêu đời








22 tháng 3, 2018

CHIỀU MƯA NHỚ MẸ






Cơn mưa chiều vừa ghé ngang qua
Thị xã đìu hiu chợt khoác lên vẻ yêu kiều rạng rỡ
Giọt nước làm hồi sinh ngàn hoa nội cỏ
Thêm ánh lung linh bảy sắc cầu vồng

Ngắm mưa chiều nhớ mẹ một đời quang gánh long đong
Quanh năm áo bạc màu tần tảo
Ánh mắt mẹ qua bao mùa giông bão
Khổ lụy riêng mang… hạnh phúc gởi thân tình…

Tội thân cò kĩu kịt từ lúc bình minh
Đến hoàng hôn cánh chim chiều gọi bầy bay về tổ
Thương mẹ quá con vụng về bỡ ngỡ
Biết làm sao chia sớt những nhọc nhằn?

Khói bếp nhà ai từng sợi băn khoăn
Mùi rơm rạ thơm như mùi hương tóc
Con muốn ngủ vùi trong vòng tay khô khốc
Của mẹ già một nắng hai sương

Nhìn bàn thờ nghi ngút khói hương
Tim quặn thắt nhớ mẹ hiền vô kể
Mẹ là vòm trời che cho con ngàn dâu bể
Con lớn khôn đi từng bước vào đời

Chiều nay ngồi ngắm mưa rơi
Nghe nhớ lắm bài ca dao buổi trưa hè mẹ hát ru con ngủ
Tình yêu mẹ giúp con vượt thác ghềnh bão lũ
Mãi muôn đời con yêu mẹ, mẹ ơi!







21 tháng 3, 2018

ĐÓA HỒNG GODIVA







Đóa hồng Godiva
Chúc mừng 8 tháng 3
Chợt nghe lòng xúc động
Niềm vui như vỡ òa

Đóa hồng đỏ xinh tươi
Ngỡ ánh mắt ai cười
Cho hồn chao gợn sóng
Dạt dào từ biển khơi

Đóa hồng Godiva
Cánh hoa đẹp mượt mà
Dịu dàng như muốn tỏ
Mối chân tình thiết tha

Rộn ràng Godiva
Ngắm vời vợi thiên hà
Đêm ầm ào sóng vỗ
Tiếng thơ chừng ngân nga






VU VƠ LỤC BÁT







Gặp nhau từ buổi thu tàn
Đến nay đã mấy xuân sang bên đời
Chiều ngồi ngắm lá vàng rơi
Chạnh lòng nhớ đến khoảng trời xa xăm

Trập trùng núi chắn sông ngăn
Hồn thơ lạc lõng băn khoăn tủi hờn
Xòe tay… mười ngón tay trơn
Lầu trăng quán gió chập chờn tỉnh say

Người giờ góc biển chân mây
Còn ta ốc đảo tháng ngày hắt hiu
Cùng thơ rong ruổi sáng chiều
Mượn câu thi họa quên điều trở trăn







MÃI CÂU CHỜ ĐỢI







Chiều Xuân nhạt nắng về thăm vườn thơ. Không gian quạnh vắng tưởng chừng cơn mơ.
Lời ai theo gió vọng từ xa xôi. Thoảng chút bồi hồi con tim quặn thắt. Trò chơi rượt bắt một thuở kiếm tìm. Sao giờ lặng im dáng người lẩn khuất? Hoàng hôn nắng tắt mây tím lửng lơ. Mỏi mắt mong chờ góc trời xa thẳm.
Nào đâu hờn giận ngoảnh mặt quay lưng. Buồn câu duyên phận mắt hoài rưng rưng.
Lạc loài chim vạc thảng thốt kêu vang. Màn đêm mờ nhạt đèn khuya võ vàng.
Dòng sông trước mặt sóng vỗ lăn tăn. Trăng lên vằng vặc chợt lòng băn khoăn.
Rã rời chân bước sỏi đá lao xao. Dặm dài xuôi ngược nên chi nghẹn ngào.
Đi cho chân mỏi đi cho gối chùn. Mãi câu chờ đợi mãi lời nhớ nhung.
Đêm sâu quạnh quẽ giấc ngủ nhọc nhằn. Vần thơ cô lẻ canh dài trở trăn…










19 tháng 3, 2018

BƠ VƠ






Đường hãy còn xa…hãy còn xa!
Sao người bỏ lại một mình ta?
Bơ vơ nơi góc trời cô lẻ
Ta đứng ngẩn ngơ lệ nhạt nhòa

Đường hãy còn xa…hãy còn xa!
Hoàng hôn giục giã bóng chiều tà
Lá hoa chìm đắm vào cơn mộng
Ánh nguyệt vừa khoe sắc mượt mà

Đường hãy còn xa…hãy còn xa!
Thênh thang ta níu dải ngân hà
Ngàn sao lấp láy… đêm vời vợi
Người ở phương nào… bỏ lại ta?










CHỈ MỘT MÌNH TÔI






Bây giờ tôi chỉ có mình tôi
Lạc dấu yêu thương vắng nụ cười
Lãng đãng hồn thơ sầu cô quạnh
Não phiền giọt đắng mãi tuôn rơi

Bây giờ lặng lẽ chỉ mình tôi
Ốc đảo thênh thang chẳng bóng người
Mây gió ghé qua cùng chuyện vãn
Chim chuyền líu ríu sẻ chia thôi

Tôi ngồi ngắm mãi bóng hình tôi
Cô lẻ mà sao vẫn rạng ngời?
Mặc kệ thế gian nhiều hiểm hóc
Gieo vần nhả chữ ấy niềm vui!







HỜN CHỮ NỢ DUYÊN







Em ở bên này trời rực nắng
Còn anh bên ấy tuyết giăng đầy
Nơi đây Xuân sắp buồn xa vắng
Tội gốc mai già cánh lắt lay

Anh bảo nhớ em nhiều ghê lắm
Bao nhiêu kỷ niệm chẳng phai mờ
Nhớ sao má lúm xa ngàn dặm
Nhớ sắc đỏ hồng áo tiểu thư

Anh nhớ con đường Nguyễn Huệ xưa
Cùng em đi dạo gặp trời mưa
Vòng tay khe khẽ làm ô chắn
Áo mỏng rưng rưng hổng dám đùa

Chút duyên nên sóng bước cùng nhau
Không nợ trăm năm… chẳng bạc đầu
Mỗi đứa một nơi… hờn Nguyệt Lão
Chỉ hồng xe sợi… vụng gì đâu!










CHỈ LÀ MỘNG ẢO






Chẳng lẽ là anh…hả Gió?
Đêm qua mơ thấy anh về
Anh đứng bên ngoài cửa sổ
Nhìn em chìm đắm cơn mê

Chẳng lẽ là anh…hả Gió?
 Đã lâu biền biệt góc trời
Anh thường gọi em là Nhỏ
Để lòng Nhỏ thấy chơi vơi

Chẳng lẽ là anh…hả Gió?
Vẫn nụ cười ấy không phai
Ngày xưa em hay mắc cỡ
Anh theo tán tỉnh em hoài

Chẳng lẽ là anh…hả Gió?
Mà sao anh chẳng nói năng?
Biết bao điều em muốn tỏ
Cùng anh…nỗi nhớ vô vàn!…

Chao ôi!... Chỉ là mộng ảo!
Anh xa… xa cách nghìn trùng!
Giấc mơ mãi hoài đau đáu
Tủi hờn nước mắt rưng rưng…








18 tháng 3, 2018

CHỦ NHẬT CỦA TÔI






Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
Giống con mèo ướt chỉ nằm vùi
Ngắm mây lãng đãng ngoài hiên nắng
Gió thoảng hương hoa sực nức mùi

Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
Một mình lặng lẽ chốn không người
Vào ra… lên xuống… miền hiu quạnh
Nhắm mắt làm thinh biếng nói cười

Chủ nhật chẳng buồn cũng chẳng vui
An nhiên tự tại… chẳng bùi ngùi
Thả trôi đi hết bao sân hận
Mượn chữ đề thơ… bớt sụt sùi








17 tháng 3, 2018

GIÃ TỪ






Ngập ngừng giây phút chia ly
Chao nghiêng trời đất… nói gì nữa thêm?
Con đường kỷ niệm êm đềm
Tự dưng sỏi đá gập ghềnh lối qua

Còn chi thơ vận mượt mà
Trở trăn câu chữ xót xa phận mình
Dùng dằng cõi mộng phiêu linh
Chập chờn đâu đó bóng hình người xưa

Xa rồi cái thuở đón đưa
Nép vào nhau dưới cơn mưa kín trời
Giã từ… hồn phách chơi vơi
Nhủ lòng giọt lệ thôi rơi nhạt nhòa

Xếp vào ký ức phôi pha
Mai này rủi có vấp va trên đường
Cũng đừng mắt liếc vấn vương
Lạnh lùng ngoảnh mặt... yêu thương hững hờ!










BỌT NƯỚC VÔ THƯỜNG







Tựa lưng vào giữa tháng ba
Về nơi biển đảo vỡ òa niềm vui
Đã qua mấy nẻo ngậm ngùi
Nằm nghe biển hát ngủ vùi sớm mai
                  
Hồn thơ dạo ấy u hoài
Hờn mây trách gió lạc loài yêu thương
Biết rằng bọt nước vô thường
Sao tâm cứ mãi chán chường triền miên?

Bốn mùa mong được bình yên
Trùng khơi sóng cuộn xóa miền ảo hư
Giã từ… xin được giã từ
Tháng ngày mộng mị sầu tư não nề











NGỒI NGẮM THÁNG BA







Chạnh lòng
ngồi ngắm tháng ba
Sợi nắng một thuở
đã xa nghìn trùng

Đâu rồi
lời hứa thủy chung
Lên rừng xuống biển
mãi cùng bên nhau?

Tìm trong vời vợi
canh thâu
Tìm trong thăm thẳm
bạc màu thời gian

Tìm nơi sóng cả
ngút ngàn
Đâu rồi
cổ tích mơ màng ngày xưa?

Nhớ nhung
biết mấy cho vừa
Tội vầng mây tím
sớm trưa đợi chờ









CÒN ĐÓ MÙA XUÂN






Vẫn còn một chút tháng Giêng
Trên cội mai già lưa thưa nhành lá
Phía trước sân vườn nắng vàng óng ả
Gió thoảng hương hoa dìu dịu đất trời

Vẫn còn tháng Giêng đọng lại bờ môi
Em mười tám ngỡ ngàng mừng tuổi mới
Áo lụa hồng… bên cầu anh chờ đợi
Gởi tặng em bài tứ tuyệt ngọt ngào

Tháng Giêng vẫn còn trong ánh mắt gởi trao
Lời hò hẹn… chứng nhân là mây gió
Mùa Xuân ngập ngừng vấn vương trước ngõ
Tay nắm tay nhau xuống phố rộn ràng…







LỜI THÁNG BA







Tháng ba
Giọt đắng vỡ òa
Bỏ phố thị
Tìm về miền biển đảo
Xin giã từ
Mọi phù hoa hư ảo
Chữ trắng đen nhạt thếch tình người

Tháng ba
Làm bạn với trùng khơi
Nằm cuộn mình dưới sóng
Tưởng ầu ơ êm đềm nhịp võng
Lời mẹ ru chan chứa thuở nào

Tháng ba
Lục tìm trong vời vợi ca dao
Đã lâu rồi hững hờ quên lãng
Tình thiên thu ấm nồng qua năm tháng
Vẫn còn đây bên sóng biển dạt dào

Tháng ba
Đêm chập chờn giấc mộng mị chiêm bao
Lời ai hát hay lời biển hát?
Hạnh phúc gọi phía trùng khơi bát ngát
Chợt mỉm cười…
Có phải dấu yêu xưa?!






TẢN MẠN CUỐI XUÂN






Từ anh biền biệt non ngàn
Em về khép cửa giấu hoang phế đời
Hạnh phúc theo sóng ra khơi
Ngồi ôm nhật nguyệt bồi hồi khúc ru

Tàn xuân cứ ngỡ chớm thu
Lang thang đếm bước sương mù phủ giăng
Bốn bề trời đất lặng câm
Quạnh hiu chiếc bóng âm thầm bên hiên

Long lanh khóe mắt lệ viền
Tháng ngày thơ vận triền miên não sầu
Bóng hình một thuở nay đâu
Thiên hà thăm thẳm đêm thâu kiếm tìm






16 tháng 3, 2018

LỤC BÁT ĐA ĐOAN








Lỡ tay
xé rách bùa yêu
Để năm tháng
phải chịu nhiều
đa đoan

Tiếc
câu son sắt đá vàng
Mải mê ngồi chắp
giữa ngàn bể dâu

Còn đâu…
ngà ngọc còn đâu?
Nỗi niềm ray rứt
bạc đầu chưa tan

Cuối Xuân
câu chữ ngỡ ngàng
Chợt nghe đau đáu
võ vàng hồn thơ










14 tháng 3, 2018

BIỂN XUÂN







Nằm phơi mình trên cát
Ngắm mặt trời đang lên
Nghe rì rào biển hát
Bọt trắng xóa dập dềnh

Từng sợi vàng lấp loáng
Trải thảm mặt nước xanh
Biển vào xuân duyên dáng
Lao xao khúc tự tình

Nằm gối đầu trên sóng
Nỗi buồn chừng đi hoang
Hồn thơ như lắng đọng
Giữa khơi xa ngút ngàn









13 tháng 3, 2018

BÂNG KHUÂNG






Anh đến miền phố núi
Em xuôi về biển khơi
Cùng chơi trò rượt đuổi
Hai đứa hai phương trời

Chuyện ngày xa xưa ấy
Giờ chắc nhạt phai rồi?
Em tháng ngày khắc khoải
Với nỗi sầu khôn nguôi

Bên rì rào sóng vỗ
Ngồi lặng ngắm cô liêu
Tựa thiên di bỡ ngỡ
Sải cánh trong bóng chiều

Lang thang bờ cát trắng
Nhìn hoàng hôn xuống dần
Nghe lời ai văng vẳng
Chợt thấy lòng bâng khuâng








BÂNG KHUÂNG ÁO LỤA







Ngập ngừng… chân bước ngập ngừng
Hổng lẽ vướng víu một rừng cỏ may?
Tinh khôi áo lụa trang đài
Màu mây sắc trắng… vạt bay dịu dàng

Trời trưa sợi nắng đi hoang
Bóng ai thấp thoáng bên giàn ti gôn
Ngẩn ngơ như mất cả hồn
Bờ môi… ánh mắt… mỏi mòn chờ trông…

Đôi má bất chợt ửng hồng
Người dưng khác họ sao lòng bâng khuâng?
Tháng ba xoan nở tím ngần
Lung linh một đóa ân cần trao tay

Nụ cười tìm lại bao ngày
Lá hoa rộn rã cỏ cây reo mừng
Đất trời cũng thấy rưng rưng
Hồn thơ bay bổng… mùa Xuân rạng ngời!







06 tháng 3, 2018

NỖI NIỀM THƠ VẬN






Bao lần cảm xúc đến rồi đi
Cứ nghĩ lan man … biết viết gì?
Giấy bút dỗi hờn nằm lặng lẽ
Mắt buồn ngân ngấn ướt bờ mi

Lục bát đợi ai dáng thẫn thờ
Để dòng sáu tám khóc bơ vơ
Tựa rèm chờ gió về tâm sự
Ngán ngẫm nhân gian quá hững hờ

Tứ tuyệt trâm ngâm vắng nụ cười
Bên thềm say ngắm lá vàng rơi
Vô thường cõi tạm luôn dời đổi
Thì trách làm chi nhạt nhẽo lời

Song thất ngồi buồn chẳng nói năng
Đã lâu mực cạn tứ khô cằn
Câu thơ ngắc ngứ thường sai luật
Thả chữ gieo vần thật khó khăn!










:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.