nhắm mắt thật ngoan đừng câu trăn trở
quá khứ đắng lòng… chuyện tình dang dở…
giấu kín thật sâu ngăn ký ức hồng
trời đổ mưa rồi còn ai nữa mà mong?
phố vắng người qua đèn đường hiu hắt
chỉ riêng em và nỗi sầu quay quắt
xé nát con tim giai điệu não nề
đã khuya lắm rồi mưa từng giọt tái tê
em như chú mèo cuộn mình tránh gió
đâu có ai để em cùng to nhỏ
thôi ngủ đi em… đêm cũng sắp tàn!
mưa dắt em về một thuở hồng hoang
có thành quách cung son… lầu mây quán nguyệt
tất cả đã xa xôi…
để lại niềm nuối tiếc…
mưa tháng tám buồn… buồn đến ngẩn ngơ!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét