Sẽ có một ngày em xa anh
Buổi sáng mai chim không buồn giọng hót
Hạt sương sa trên tàng cao chót vót
Đón bình minh mà chẳng nở nụ cười
Hoa trong vườn cũng phai sắc kém tươi
Cho ong bướm ngỡ ngàng câu bối rối
Mặt trời lên sao ngập tràn bóng tối
Dòng sông buồn nước cũng lặng lờ trôi
Không còn em bên cạnh cuộc đời
Chẳng biết anh có thấy lòng hụt hẫng ?
Nhìn nhà cửa bốn bề đều trống vắng
Thiếu bàn tay chăm sóc việc trong ngoài
Để thấy rằng em đã chịu đắng cay
Bao phiền muộn chất chồng theo năm tháng
Em đã phải cúi đầu im lặng
Giam hãm mình trong lồng kính vàng son
Nhớ nghe anh đừng giận dỗi trách hờn
Em thèm được tung tăng ngoài nắng gió
Thèm được sống bên lời thơ bỏ ngỏ
Được yêu thương, được trở lại chính mình
Đừng biến em thành sở hữu của riêng anh
Em rất sợ mọi giáo điều gia trưởng
Sợ hạnh phúc trong lạnh lùng hoang tưởng…
Sẽ có một ngày em trốn chạy thôi anh… !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét