31 tháng 12, 2015

LỤC BÁT CUỐI NĂM





Chiều nay mây chẳng buồn trôi
Còn ta bồi hồi trước cảnh bể dâu
Hỏi thầm ngày cũ nay đâu
Mà sao chỉ thấy bạc màu thời gian?

Lòng ta tơ nhện giăng hàng
Trời đông buốt giá ngập tràn tái tê
Hồn thơ lạc mất nẻo về
Nghe thiên thu khóc não nề đắng cay

Cũng từ dạo ấy chia tay
Con tim lịm chết tháng ngày trở trăn
Sợi buồn vướng víu phủ giăng
Đêm về giấc ngủ nhọc nhằn thâu canh

Một mình lặng lẽ bên mành
Trái sầu rơi rụng quẩn quanh không rời
Với tay níu mảnh trăng côi
Cho ta chia bớt chơi vơi nỗi lòng





26 tháng 12, 2015

TRẢI NỖI NIỀM






Mượn chút văn chương trải nỗi niềm
Buồn gì đau đáu nhói con tim
Ngẩn ngơ câu chữ thường sai vận
Khắc khoải thơ vần mãi thất niêm
Dệt khúc tri âm vương vấn dạ
Nhớ tình bằng hữu trở trăn đêm
Thôi xin giấu kín màu phai nhạt
Mặn đắng riêng mang giọt lệ viền







23 tháng 12, 2015

HÌNH VỚI BÓNG...TỪ NAY ĐÀNH XA CÁCH!





Tui đã nói…người đừng theo tui nữa
Đừng gởi mail, đừng chát lẫn hẹn hò !
Quen với người tim hồi hộp âu lo
Cứ chờ đợi, cứ mỏi mòn trông ngóng

Tui với người một thời như hình bóng
Chủ nhật buồn lén dạo phố cùng nhau
Nắng hay mưa chiếc ô tím che đầu
Người thường giấu thơ tình trong ngăn cặp

Sợ ba mẹ, sợ bạn bè… bắt gặp
Tui và người hay giả bộ ngó lơ
Tan trường về người đứng góc phố chờ
Tui vẫn nhớ một lần chiều giông bão

Mưa xối xả hắt vào làm ướt áo
Tui ngại ngùng nước mắt cứ tuôn rơi
Người nghiêng che làm tui lắm bồi hồi
Sau hôm ấy gặp người tui ngường ngượng

Mùa hè về rợp đỏ trời hoa phượng
Tình học trò cũng tàn úa theo hoa
Thật tủi hờn…người đi với người ta…
Cay khóe mắt như ai vừa xát ớt !

Tình của người cho tui giờ phai lợt
Thì đâu cần người nói tiếng sorry
Người gởi mail, chờ chát để làm gì ?
Nick của người…tui đau lòng delete !

Trời mùa đông nhìn cuộc tình giãy chết
Tui thật buồn khi nói tiếng chia tay
Kỷ niệm xưa thôi xóa hết tháng ngày
Hình với bóng... từ nay đành xa cách !







22 tháng 12, 2015

TỰ TÌNH THÁNG CHẠP





Cuối tháng Chạp sao lòng mãi bâng khuâng
Buổi chiều nay lang thang trên phố vắng
Mây xám buồn bỗng dừng chân phiêu lãng
Nhuộm không gian thêm tê tái u sầu

Chiếc lá vàng theo gió cuốn về đâu?
Phía trước mặt là chuỗi ngày buồn bã
Đằng sau lưng ngỡ ngàng bao xa lạ
Nỗi trở trăn cho héo úa sắc màu

Còn riêng ta nhoi nhói một niềm đau
Thu đã chết bên trời đầy nuối tiếc
Lạnh mùa đông nhớ hoài câu ly biệt
Mất nhau rồi để chân bước liêu xiêu

Nắng tàn phai hoàng hôn tím sắc chiều
Đêm đã xuống ánh đèn vàng hiu hắt
Gió bấc lạnh làm vai gầy se sắt
Vần thơ buồn nhỏ lệ khóc thiên thu










MƯA NỬA ĐÊM






Cơn mưa
gọi dậy nửa đêm
Để trôi giấc mộng êm đềm
thoảng qua

Xòe tay
hứng giọt mưa sa
Lục ngăn ký ức
ngọc ngà còn đâu?

Bâng khuâng
gió rụng rơi sầu
Tóc đã bạc màu
thơ phú ngổn ngang

Tội câu lục bát
đa đoan
Giật mình thổn thức...
mơ màng
tỉnh say

Mưa gieo chi
khúc u hoài
Còn nửa đêm dài…
tê tái vây quanh?






20 tháng 12, 2015

GIÁNG SINH BUỒN...EM ĐẾM BƯỚC LẺ LOI





Em đã về…
Về kịp lễ Giáng Sinh
Góc giáo đường em nép mình dưới Chúa
Đã bao lâu vẫn chưa quên lời hứa
Cùng với anh dự thánh lễ năm nào

Em đã về…
Hàng cây cũng lao xao
Cạnh tường rêu giàn ti gôn nở vội
Đóa hoa tim thẫn thờ trong bóng tối
Thánh ca buồn như vết cứa vào tim

Em đã về…
Sao anh vẫn lặng im?
Anh ở đâu?...Em mỏi mòn tìm kiếm
Bên hang đá, bên dốc dài kỷ niệm
Nhớ thuở nào tay quấn quýt trong tay

Em đã về…
Sao nghèn nghẹn quắt quay
Ôm chân Chúa em âm thầm khấn nguyện
Trước bão giông, trước dòng đời vạn biến
Em yếu mềm như một nhánh cỏ lau

Em đã về…
Người xưa ấy nay đâu?
Bởi tại em, tại bất đồng tôn giáo
Đứng trước Chúa em lạc loài ngoại đạo
Nên vòng tay không giữ được ân tình

Em đã về…
Mà lòng vẫn đinh ninh
Anh vẫn đợi…đợi em đêm thánh lễ
Em đã thuộc…thuộc làu câu kinh kệ
Ngỡ cùng anh dệt khúc hát ơn đời

Em đã về…
Giờ anh lại xa xôi
Em lẻ loi giữa dòng người rộn rã
Nhẹ đếm bước trời khuya đầy lạnh giá
Giáng Sinh buồn…nước mắt ngập hoen mi






19 tháng 12, 2015

XÓT XA MÙA THÁNH LỄ





Ta úp mặt muốn xóa nhòa quá khứ
Muốn nhấn chìm bao thành quách yêu thương
Tháng ngày qua tê tái ngập chán chường
Trạn hồng thủy ghé ngang đời giông bão

Bỏ phố thị nhiều ngỡ ngàng đau đáu
Thật đắng lòng trước đổi chác đãi bôi
Đêm từng đêm mắt lệ nói thay lời
Câu câm nín một đời đành cam chịu

Đêm cao nguyên với cô đơn nặng trĩu
Gió lạnh về se sắt cả bờ vai
Chân bước đi với chất ngất u hoài
Lời nghẹn đắng xót xa mùa thánh lễ






18 tháng 12, 2015

CÁI LẠNH MÀY HÃY TRÁNH XA!



                      





                   Cái lạnh mày hãy tránh xa!
Giờ này chắc mẹ đã ra ruộng rồi
Làm sao chịu thấu lạnh ơi
Mẹ ở giữa trời không chút chở che

Mênh mông nước phủ bốn bề
Nước lũ tràn về thêm nỗi rét run
Phương xa thăm thẳm mịt mùng
Nhớ mẹ già yếu lạnh lùng một thân

Tâm can con cứ bần thần
Phải chi ở gần con chạy về thăm
Một đời mẹ sống âm thầm
Tuổi xuân mãi nhớ xa xăm bóng người

Mẹ thương con trẻ cút côi
Cắn răng cam chịu ngậm ngùi riêng mang
Nhớ mẹ mây núi giăng hàng
Làm sao chia bớt nhọc nhằn gian nan?

Mẹ ơi, thương mẹ vô vàn
Con mong mẹ được bình an tháng ngày
Cái lạnh…ta năn nỉ mày
Chớ đem buốt giá quấy rầy mẹ ta!








13 tháng 12, 2015

NHỚ VỀ MỘT THỜI SƯ PHẠM






Chiều nay về ngang Sư Phạm
Con đường giờ đã đổi tên
Bạn bè một thuở thân quen
Đã lâu chưa lần gặp mặt

Nhớ nhung làm cay khóe mắt
Này là phấn trắng bảng đen
Bục giảng chẳng thể nào quên
Những lần vụng về thực tập

Thơ tình giấu trong ngăn cặp
Lời yêu bỡ ngỡ đầu đời
Buổi chiều tan học mưa rơi
Gió về mang cơn buốt giá

Áo lụa thấm mưa mỏng quá
Ngại ngùng đứng nép vào nhau
Hoàng điệp xòe tán trên đầu
Che cho cả hai khỏi ướt

Rồi hai ngả đường xuôi ngược
Ra trường mỗi đứa một nơi
Xa xôi góc bể chân trời
Chia tay mối tình Sư Phạm

Chiều nay bầu trời ảm đạm
Gợi bao kỷ niệm ngọc ngà
Bạn bè giờ đã cách xa
Mong sao có ngày gặp lại






12 tháng 12, 2015

GIỌT SẦU RỚT XUỐNG KẼ TAY







Chợt nghe 
bấc rụng bên đời
Ta bâng khuâng 
giữa khóc cười thế gian

Trốn buồn
về với đại ngàn
Đêm nghe gió hát 
võ vàng hồn thơ

Phố khuya 
hiu hắt đèn mờ
Vẫn không che khuất 
đôi bờ nhớ nhung

Giờ đây 
xa cách nghìn trùng
Sương mờ giăng phủ 
mịt mùng núi mây

Giọt sầu 
rớt xuống kẽ tay
Hòa theo vị đắng 
tháng ngày rêu rong





GỬI VỀ ANH CHÚT ẤM ÁP MÙA ĐÔNG




Melbourne mùa này lạnh lắm phải không anh ?
Đông ở đây đêm ngày đều ấm áp
Nhớ về anh phía trùng khơi xa tắp
Thật lâu rồi chẳng liên lạc cùng nhau

Anh đã hiểu vì sao
Vì sao em lạnh lùng ngoảnh mặt
Vì sao em dỗi hờn ngoa ngoắt
Bởi tại ai để rẽ phượng lìa loan ?

Đừng ví em như chim nhốt lồng son
Em vẫn mãi là em với dạt dào thi phú
Em rất ngại mưa giông bão dữ
Đời của em đã lắm nỗi ưu phiền

Em thèm được cuộc sống bình yên
Được tung tăng bên hồn thơ lãng đãng
Đừng giam em trong tù đày chán ngán
Em sợ rồi lời cay đắng anh trao

Đường em đi có rực rỡ sắc màu
Có hoa lá reo vui mừng bình minh thức giấc
Có mây gió lượn lờ buổi hoàng hôn nắng tắt
Có vầng trăng vằng vặc sáng lung linh

Anh đã hiểu vì sao rạn vỡ chuyện chúng mình
Để hai đứa hai phương trời cách biệt
Giờ này Melbourne chìm trong băng tuyết
Gởi về anh chút ấm áp Sài Gòn dù cơn giận vẫn còn nguyên !





11 tháng 12, 2015

LỤC BÁT NỖI NIỀM






Giận ơi là giận
mùa đông
Đưa tay
chạm cõi hư không não nùng

Còn ai
mà đợi
mà mong
Có chăng lục bát
mấy dòng ngẩn ngơ

Níu mây
mây cũng hững hờ
Gọi gió
gió cũng bơ thờ tuổi tên

Thôi thì
quên lãng …lãng quên
Thôi thì giả bộ
dập dềnh sóng chao

Lạ xa
liếc mắt câu chào
Gởi mùa đông
nỗi nghẹn ngào đắng cay






08 tháng 12, 2015

VỀ THĂM SƯ PHẠM CHIỀU MƯA





Sư Phạm chiều mưa rơi
Mây giăng phủ góc trời
Tựa bên hiên thờ thẫn
Mưa, mưa hoài không ngơi ?

Cây hoàng điệp ngoài sân
Rưng rưng nụ hoa vàng
Nhẹ bay theo làn gió
Cho lòng đầy bâng khuâng

Hành lang vẫn lặng thinh
Sao chẳng thấy bóng hình
Tường vôi hồng ấm áp
Ánh mắt nào lung linh ?

Lớp học vẫn còn đây
Kỷ niệm bao tháng ngày
Vụng về giờ thực tập
Áo lụa mềm bay bay

Thời gian vụt qua mau
Tóc xanh nay bạc màu
Nhớ bảng đen bục giảng
Nhớ rộn ràng bước nhau

Chiều mưa ghé thăm trường
Nghe gọi về yêu thương
Lật từng trang ký ức
Lắng đọng niềm tơ vương





05 tháng 12, 2015

GIÁNG SINH LẺ BÓNG







Chiều qua miền xóm đạo
Nghe nỗi nhớ ngập tràn
Con dốc xưa ngỡ ngàng
Đã bao lần hò hẹn

Mùa Giáng Sinh lại đến
Xôn xao cả đất trời
Người mịt mù xa khơi
Tháng ngày trôi biền biệt

Vẳng đâu đây da diết
Bài thánh ca rộn ràng
Gió bấc gọi mùa sang
Cô đơn trời đông giá

Giọt sương rơi vội vã
Ướt lạnh hai vai mềm
Góc giáo đường lặng im
Ngẩn ngơ nhìn máng cỏ

Sao lung linh sáng tỏa
Mừng Chúa sinh ra đời
Một mình bước chơi vơi
Noel này… lẻ bóng !








03 tháng 12, 2015

MÙA GIÁNG SINH LẠI VỀ







Mùa Giáng Sinh lại về, nhớ chăng anh ?
Chiều hôm nay trời bắt đầu trở gió
Se se lạnh thêm rộn ràng phố nhỏ
Còn riêng em nỗi nhớ cứ ngập tràn

Đừng để em đêm thánh lễ lang thang
Bên giáo đường đơn côi hờn bóng lẻ
Đừng để em phải rưng rưng mắt lệ
Khi một mình ngơ ngác giữa trời sao

Đừng để em chờ đợi đến nghẹn ngào
Màu áo tím dịu dàng hằng ấp ủ
Chiều Noel mặc cùng anh xuống phố
Đợi đến giờ giáng thế Chúa Ngôi Hai

Về nghe anh cho hạnh phúc dâng đầy
Bờ vai rộng che bớt trời sương gió
Em cùng anh cúi quỳ bên máng cỏ
Thầm nguyện cầu trong giờ phút thiêng liêng

Anh không về em mắt ướt lệ viền
Cho nhạt nhòa ngàn sao về tụ hội
Đừng để em dõi mắt nhìn vời vợi
Phía không anh…trong đêm thánh vô cùng







01 tháng 12, 2015

NỤ CƯỜI ĐÁNH MẤT







Chiều nay buồn da  diết
Ngồi vẽ bức tranh thơ
Mây bên  cửa ngóng chờ
Rủ ta đi dạo phố

Tác phẩm  còn dang dở
Đợi ta chút nữa thôi
Hai đứa cùng rong chơi
Sài Gòn chiều  thứ bảy

Gió lạnh về tê tái
Ghé đậu ở bờ vai
Nghe  như tiếng thở dài
Nghe như lời thổn thức

Bóng hình ai lẩn khuất
Hoàng hôn tím khoảng trời
Giọt lệ nào rơi rơi
Nụ cười vừa đánh mất





30 tháng 11, 2015

GIẤU NGĂN KÝ ỨC HƯƠNG THẦM





Hoàng hôn đã xuống khá lâu
Mà sao thơ vận đi đâu chẳng về ?
Gió mang hơi lạnh tái tê
Mây vương mấy sợi não nề chiều đông

Nhớ câu lục bát nao lòng
Tháng ngày mòn mỏi... chờ mong tháng ngày
Sương rơi lành lạnh bờ vai
Mà hồn sáu tám vẫn hoài bặt tăm

Đã từng hò hẹn trăm năm
Giấu ngăn ký ức hương thầm thoảng qua
Vần thơ một thuở ngọc ngà
Chứa chan kỷ niệm đậm đà nghĩa ân







29 tháng 11, 2015

TA LẠC MẤT NHAU







Hãy tiễn em chỉ một quãng đường thôi
Giờ chia biệt, anh hãy về đi nhé!
Đừng quay lại dặn dò rơi mắt lệ
Em lẻ loi bên dốc đá rêu buồn

Mây lặng lờ tím ngắt buổi hoàng hôn
Không gian đẫm lời thơ sầu rưng rức
Chiều ở đây khói lam mờ thổn thức
Một mình em lặng lẽ đếm cô đơn

Nhìn dáng anh mất hút cuối con đường
Em chợt thấy trái tim mình vỡ nát
Bao kỷ niệm ngọt ngào từng chiu chắt
Chẳng lẽ nào chia cách được đôi ta?

Tiếng thông reo cho nỗi nhớ mù lòa
Sương xuống lạnh bờ vai gầy se sắt
Khói thuốc thoảng cay nồng lên môi mắt
Giữa đường đời ta lại lạc mất nhau!











24 tháng 11, 2015

GIEO CHI KHÚC BẼ BÀNG






Đêm nay đã mấy đêm rồi
Qua không ngủ được rối bời ruột gan
Bậu gieo chi khúc bẽ bàng
Để qua nước mắt tuôn tràn không nguôi

Biết mình thân phận mồ côi
Chẳng dám đua đòi bằng chị bằng anh
Nhà bậu rộn rã yến oanh
Hoa thơm cỏ lạ tranh giành dạ thưa

Đắng lòng số kiếp dư thừa
Phải chi đừng có ngày xưa hẹn thề
Giận mình chìm đắm cơn mê
Giờ qua phải chịu não nề riêng mang

Nỗi niềm thơ vận ngổn ngang
Mong sao quên hết lỡ làng đắng cay







23 tháng 11, 2015

TIỄN THU SAO CHỈ MÌNH TA ?







Tiễn thu
sao 
chỉ mình ta ?
Nửa đêm bấc rụng
nghe 
da diết buồn

Ngỡ ngàng
vấp 
sợi tơ vương
Đèn khuya hắt bóng
chán chường 
bủa vây

Nỗi niềm
biết có ai hay
Nghẹn ngào thơ vận
tháng ngày 
cút côi









13 tháng 11, 2015

LẤT PHẤT MƯA CHIỀU






Đã tàn thu sao mưa vẫn còn rơi
Dáng co ro em nép mình góc phố
Hoa điệp vàng tô thêm màu nhung nhớ
Lác đác bay vài cánh đậu vai mềm

Sách vở nằm trong ngăn cặp lặng im
Ép phong thư chiều qua người đưa vội
Tay luống cuống để tia nhìn bối rối
Áo lụa ngà quấn quýt bước chân quen

Đường vắng tênh phố thị sắp lên đèn
Câu hò hẹn giờ đây người quên mất
Hoàng hôn xuống cơn mưa chiều lất phất
Chút dỗi hờn nước mắt đọng quanh mi

Gió nghiêng hôn lên tóc rối thầm thì :
Thôi đừng khóc…đừng rưng rưng ngấn lệ
Tiếng ai bước vội vàng nghe quen thế
Em ngước nhìn, lấp lánh cả niềm vui…







12 tháng 11, 2015

ĐÊM ƠI, XIN HÃY THẬT DÀI !







Chén cơm nuốt mãi không trôi
Ngày mai xa mẹ thật rồi, mẹ ơi !
Vu quy con bước theo người
Mười hai bến nước bồi hồi đục trong

Nuốt lời mẹ dạy vào lòng
Mà sao nước mắt lưng tròng chứa chan
Ơn mẹ ví tựa non ngàn
Con chưa đáp trả ngổn ngang mọi bề

Rồi đây cách trở sơn khê
Ngại cơn bão dữ gió về lắt lay
Mẹ giờ như chuối chín cây
Hoàng hôn ngả bóng sợ ngày khuất mây

Một đời mẹ chịu đắng cay
Bươn đồng mưa nắng đôi vai chai sần
Chợ phiên hôm sớm tảo tần
Nhìn con khôn lớn nhọc nhằn sá chi

Quê chồng tiễn bước con đi
Mẹ cười mà chẳng khác gì khóc đâu !
Tội cho bụi chuối buồng cau
Thiếu người chăm sóc nhạt màu héo hon

Chợt nghe nước mắt tủi hờn
Liêu xiêu dáng mẹ mỏi mòn đợi trông
Ngày mai con đã theo chồng
Để mẹ ở lại trống không gian nhà

Rượu hồng pháo đỏ kiệu hoa
Giã từ ngày tháng ngọc ngà thơ ngây
Đêm ơi, xin hãy thật dài
Cho con ôm trọn vòng tay mẹ hiền !








10 tháng 11, 2015

ĐÊM TRẮNG






Cùng trăng cạn chén sầu tư
Trong đêm cô quạnh ảo hư chạnh lòng

Hình như trời đã sang đông
Bốn bề lạnh giá mặc dòng lệ tuôn

Còn ai ở cuối con đường
Chỉ là mờ mịt mù sương giăng đầy

Gọi người, người hỡi có hay ?
Chỉ là tiếng vọng tháng ngày bơ vơ

Xa rồi chữ đợi câu chờ
Xa rồi biền biệt vần thơ ân tình









:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.