28 tháng 4, 2015

NGƯỜI DƯNG





Thu vừa đến ngõ
Lời gió reo mừng
Ơ kìa ! Sao giống người dưng
Phương xa vời vợi đã từng nhắn sang ?

Miên man nỗi nhớ
Lá trở úa vàng
Nhìn nhau dạ cứ bàng hoàng
Nỗi lòng chất ngất ngập tràn niềm vui !

Đầu hồi chim hót
Thánh thót đón chào
Tự nhiên nước mắt tuôn trào
Người dưng khác họ lẽ nào vấn vương ?






27 tháng 4, 2015

NỖI LÒNG ÁO TÍM





Vẫn chiếc áo bà ba màu tím
Lúm đồng tiền nhẹ điểm nét duyên
Mà sao trĩu nặng ưu phiền
Cúi đầu giấu giọt lệ viền bờ mi

Từ dạo ấy người đi biền biệt
Lặng lẽ cùng bão tuyết sẻ chia
Tủi thân nước mắt đầm đìa
Đêm dài vô tận canh khuya lạnh lùng

Lời thệ ước tao phùng hạ trắng
Giờ vẫn còn văng vẳng bên tai
Đợi chờ chờ đợi tháng ngày
Đông qua xuân lại bóng ai mịt mù

Nghe nức nở lời ru tượng đá
Khóc thiên thu tình đã xa bay
Trập trùng cách núi ngăn mây
Nghẹn ngào thơ vận u hoài nặng mang

Lần tay tính ngổn ngang trong dạ
Mùa sầu riêng cũng đã đến rồi
Nhìn măng cụt nhớ xa xôi
Tội cho áo tím bồi hồi ngóng trông…







HONG NẮNG




Nhặt nắng đem hong ở cuối trời
Cớ gì mắt lệ lại tuôn rơi ?
Trăng kia tròn khuyết thường lay chuyển
 Cồn nọ thấp cao chẳng đổi dời
Biền biệt tri âm miền núi thẳm
Mịt mù bạn hữu nẻo trùng khơi
Hãy quên đi nhé tình hư ảo
Đón ánh bình minh rộn rã lời





KHẮC KHOẢI




Ừ thôi giấu mặt lạ xa
Ngổn ngang thơ vận mặn mà nhạt phai

Níu mây mây cũng u hoài
Gọi gió thở dài than vắn tỉ tê

Thiên thu cổ tích ước thề
Giờ chia đôi ngả não nề riêng mang

Dệt làm chi khúc bẽ bàng
Trong trăm năm ấy ngỡ ngàng trăm năm

Rừng vây núi chắn xa xăm
Vần thơ khắc khoải âm thầm tỉnh say






BÓNG NẮNG XA XÔI





Hoàng hôn nhạt nắng
Quạnh vắng hồn ta
Rưng rưng mây tím nhạt nhòa
Dệt từng sợi nhớ phôi pha tháng ngày

Lắt lay cành lá
Lả tả rụng rơi
Chợt nghe xao xuyến bồi hồi
Đếm trên tay giọt chơi vơi muộn phiền

Lệ viền khóe mắt
Mặn chát bờ môi
Chỉ là kỷ niệm một thời
Chỉ là bóng nắng xa xôi nghìn trùng






HẠ NHỚ






Sao chiều nay bầu trời như ủ dột
Nắng nhạt dần và mây chẳng buồn trôi
Gió mơn man trên mái tóc biếng lười
Cho nhung nhớ chợt ùa về rưng rức

Mùa hạ sang ve cũng vừa tỉnh thức
Tiếng ngân nga rền rĩ đến nao lòng
Phượng trên cành rực đỏ nỗi chờ mong
Bao kỷ niệm cho ta hoài quay quắt

Con đường xưa giờ im lìm vắng ngắt
Bước chân người còn phiêu lãng nơi đâu
Tháng ngày trôi như nước chảy qua cầu
Thôi gửi lại nỗi buồn vào quên lãng






26 tháng 4, 2015

CÁM ƠN ĐỜI






Cám ơn đời sớm nay khi tỉnh thức
Nghe tiếng chim líu ríu hót trên cành
Tiếng chim hót như một lời chúc phúc
Tôi vội cầm với hi vọng mong manh

Cám ơn đời sớm nay bên bàn viết
Những bài thơ vẫn còn đó ngọt ngào
Từng con chữ thấm vào lòng biển biếc
Rồi trở về theo nhịp sóng lao xao

Cám ơn đời sớm nay qua ngõ vắng
Bước chân tôi in dấu cát dại khờ
Bao kỉ niệm ngập đầy con sóng nắng
Tôi bằng lòng đánh đổi chút ngu ngơ







BỒI HỒI






Bồi hồi qua ngõ nhà anh
Che nghiêng nón lá liếc nhanh mắt tìm
Anh là mật ngọt dịu êm
Cho em đi lạc giữa miền tương tư
Thoảng trong hơi gió mùa thu
Thơ tình anh viết lời ru ngọt ngào
Gió ơi có ở trời cao
Gửi giùm em chút mưa rào sang anh

Bồi hồi qua ngõ ngó quanh
Bóng anh chẳng thấy thôi đành…ngẩn ngơ!







NGẨN NGƠ NGÀY THÁNG BA

( Viết cho người ở Hải Châu ĐN )
                         
                         



                        Biết sẽ buồn…trong ngày 8 tháng 3
Biết sẽ khóc…khóc lặng thầm trong dạ
Tình yêu anh mênh mông như biển cả
Anh xa rồi…em ở lại ngẩn ngơ!

Ngày tháng qua đắng chát nỗi đợi chờ
Em ngổn ngang từng đêm dài thổn thức
Mới hôm nào tay trong tay dạo bước
Trời Melboure phượng tím đẹp như mơ

Anh ra đi…vội vã đến không ngờ
Đếm trên tay mấy mùa thu rụng lá
Đừng trách sao vần thơ em buồn bã
Bao năm rồi trong lãng đãng khói sương

Còn lại em lạc lõng cuối con đường
Ngày tháng ba trở về trong quạnh quẽ
Thôi đừng khóc đừng rưng rưng mắt lệ
Để xao lòng người khuất nẻo xa xăm

Đóa hồng khô em cất giữ âm thầm
Trong ngăn kéo buồn hiu miền ký ức
Ngày tháng ba em ngẩn ngơ đếm bước
Nhớ về anh trong mờ mịt yêu thương…






LẠC LỐI CHIÊM BAO





Chập chờn
lạc lối chiêm bao

Vần thơ đánh mất
dạo nào chớm thu

Nhọc nhằn
ngày tháng ngục tù

Bước chân rệu rã
mịt mù lối xưa

Ca dao
sớm nắng chiều mưa

Hững hờ
xa vắng
đung đưa võng buồn

Chiêm bao lạc lối
chập chờn

Hoàng hôn cổ tích
có còn chắt chiu ?





KHÚC TRI ÂM




Thơ nhõng nhẽo khóc đòi đi dạo
Đành giã từ ốc đảo vài hôm
Hành trang chiếc túi vải sờn
Mấy thanh bằng trắc dỗi hờn lặng thinh

Đi từ buổi bình minh mới hé
Bước cô đơn quạnh quẽ dấu chân
Cuộc đời chỉ áng phù vân
Trăm năm biết có mấy lần tương giao ?

Ngàn hoa cỏ đón chào rộn rã
Gió reo mừng vội vã xướng ca
Ngẩn ngơ thay khúc giao hòa
Cho say ong bướm điệu đà múa vui

Bao hờn dỗi ngậm ngùi tan biến
Lướt mây ngàn rộng biển về đây
Bàn tay nắm lấy bàn tay
Long lanh ánh mắt phút giây tao phùng

Xa vạn nẻo trập trùng mây núi
Gặp nhau rồi… phút cuối chia ly
Ngập ngừng thay bước chân đi
Lời chào giã biệt thầm thì cùng nhau

Câu hẹn ước mùa sau trở lại
Lòng dặn lòng mãi mãi không phai
Dù cho núi chắn rừng vây
Tri âm khúc viết tháng ngày đợi mong






GỞI THEO SÓNG NƯỚC




Chiều thu yên ả
Bóng ngả hoàng hôn
Xa xa khói sóng nhẹ vờn
Rưng rưng kỷ niệm vẫn còn  mới nguyên

Ngập miền ký ức
Thổn thức thơ vần
Hàng cây rũ lá bâng khuâng
Xôn xao giọt nắng bao lần trở trăn

Cách ngăn vời vợi
Chờ đợi tháng ngày
Lệ sầu sao mãi đắng cay
Gởi theo sóng nước u hoài nặng mang







25 tháng 4, 2015

NHẮN GỬI





Ai chở trăng về ghé bến mơ
Long lanh sương phủ trắng đôi bờ
Lăn tăn sóng nước ru êm ả
Dìu dặt cung đàn nhớ ngẩn ngơ
Thổn thức cố nhân trao chén rượu
Mong chờ tri kỷ dệt vần thơ
Thủy chung giữ trọn lời giao ước
Ai chở trăng về ghé bến mơ ?








24 tháng 4, 2015

CÔ BÉ DỄ THƯƠNG





Dậy đi cô bé biếng lười
Cuộn trong chăn kín mặt trời đang lên
Líu lo chim hót gọi tên
Nắng vàng nhảy múa cạnh bên đầu giường

Ơ kìa cô bé dễ thương
Trêu cô vài tiếng lệ vương mắt đầy
Gió vừa mới ghé ngang đây
Lắt lay bóng lá vòm cây trước nhà

Dậy đi áo tím hoa cà
Đung đưa bím tóc mặn mà làm duyên
Có người ghé trước hàng hiên
Hỏi thăm nắng gió đâu miền mộng mơ

Dậy đi kẻo họ mong chờ
Sao cô bé để ngẩn ngơ đất trời
Dậy mau đi hỡi bé ơi
Đóa hồng ngan ngát trao lời yêu thương !…





GỞI NGƯỜI Ở HẢI CHÂU





Từ buổi tiễn người về đất lạnh
Bốn mùa chẳng có chút buồn vui
Mình tôi bên khoảng trời hiu quạnh
Ngày tháng bơ vơ nỗi ngậm ngùi

Về lại Hải Châu cảm xúc đầy
Ngôi nhà vắng vẻ chẳng còn ai
Góc sân hình bóng như mờ nhạt
Nước mắt tự dưng giọt vắn dài

Đây nén tâm hương gởi đến người
Chút tình bạn cũ chốn  xa xôi
Người nơi cõi Niết Bàn an lạc
Bao nỗi lo toan bỏ lại đời…







23 tháng 4, 2015

LÃNG QUÊN ĐỜI HƯ ẢO




Đã 0 giờ
Tất cả chắc ngủ yên ?
Có còn ai 
Lang thang trên mạng ảo ?
Hay chỉ có riêng tôi
Với nỗi sầu đau đáu
Bao năm rồi
Bên bàn phím sẻ chia

Một mình giữa đêm khuya
Tri âm cùng thơ vận
Quên cuộc đời lận đận
Quên nỗi chán không rời

Chỉ mình tôi…mình tôi…
Thì thầm cùng con chữ
Đã xa rồi ngày điên cuồng bão dữ
Tiếng thét gào quặn thắt cả trùng khơi

Xin bình yên còn sót lại góc trời
Đêm từng đêm âm thầm bên ốc đảo
Dệt vần thơ lãng quên đời hư ảo
Cùng gió trăng san sẻ mọi nỗi niềm…





GIẬN




Hoàng hôn xuống màu mây tím thẫm
Tựa bên song lặng ngắm chiều trôi
Mỏi mòn hết đứng lại ngồi
Bóng anh biền biệt tăm hơi im lìm

Đóa hoa vỡ màu tim héo úa
Còn riêng em từng bữa đợi chờ
Để sầu nghẹn đắng vần thơ
Dỗi hờn câu chữ ngẩn ngơ nỗi niềm

Lời anh hứa trong đêm hò hẹn
Cuối tháng về sẽ đến dẫn em
Thăm vùng sông nước êm đềm
Mỡ màu cây trái của miền Hậu Giang

Chiếc áo tím ngỡ ngàng chờ đợi
Ngày lại ngày vời vợi ngóng trông
Rưng rưng nước mắt tuôn dòng
Giận anh sao để má hồng nhạt phai





ĐÁNH MẤT VẦN THƠ



Đánh mất vần thơ một góc trời
Để lòng thổn thức tiếng chơi vơi
Lệ buồn rưng rức chiều xuân muộn
Mắt ướt băn khoăn chẳng nói cười

Níu sợi mây xa tỏ nỗi niềm
Nhẹ nhàng mây trỗi khúc ru êm
Sắc đời mộng mị vô thường cảnh
Xuân đến rồi đi để muộn phiền

Hỏi gió ruổi rong khắp đất trời
Đi từ núi thẳm đến trùng khơi
Bình minh hay buổi hoàng hôn tím
Khản giọng mà sao vẫn bặt lời

Đã mấy mùa trăng khóc lạc loài
Thẫn thờ tìm kiếm bóng hình ai
Vần thơ biền biệt còn đâu nữa
Mặn đắng riêng mang cả tháng ngày






THÁNG TƯ XUỐNG PHỐ



Hôm nay nắng ấm trời trong
Theo anh xuống phố mà lòng rộn vui
Ấp e nắng nhoẻn miệng cười
Rót trăm sợi mật vàng tươi xuống đường

Gió trên cao ghé môi hôn
Để cho mái tóc rối vờn vai anh
Cùng chơi rượt đuổi loanh quanh
Rộn ràng nắng gió dỗ dành tóc ngoan

Tháng tư bất chợt mưa giăng
Áo em thấm ướt băn khoăn cúi đầu
Vòng tay anh khép, nhẹ câu :
“ Anh lau khô nhé…đừng sầu lệ rơi ! ”

Mắt em lóng lánh rạng ngời
Tay tìm tay nắm bồi hồi xuyến xao
Mưa ơi, vài sợi mưa mau
Đừng cho dòng lệ tuôn trào hoen mi

Bên tai nhẹ tiếng thầm thì
Lời thơ anh viết mỗi khi giận hờn
Tình yêu bỗng hóa thiên đường
Đất trời thêm đẹp …yêu thương ngập tràn…




VỌNG BÀ NÀ





Ta đã về đây… đã trở về
Bà Nà một thuở vọng đam mê
Mà sao lặng lẽ mình ta bước
Hoa cỏ rưng rưng nhớ hẹn thề

Đỉnh núi mây giăng rộn rã chào
Gió cùng trỗi nhẹ khúc lao xao
Mơn man làn tóc lười trâm lược
Tóc rối…cho thêm nỗi nghẹn ngào

Lẩn khuất trong sương bóng dáng người
Gặp từ tiền kiếp …tận xa xôi
Vần thơ hòa quyện giờ xa cách
Để lại thênh thang một khoảng trời

Thôi nhé…thiên thu giã biệt rồi
Đừng buồn đừng tiếc nuối khôn nguôi
Một mai trên nẻo đường thiên lý
Gặp gỡ nhau xin nửa nụ cười !






RU EM ĐỂ LỠ...XUÂN THÌ !




Ru cho em ngủ giấc nồng
Thay mẹ từ thuở lọt lòng…ầu ơ…

Thương em tuổi mới dại khờ
Mồ côi mẹ sớm bơ vơ vào đời
Tiếng ru tha thiết bồi hồi
Giấu che phiền muộn trăm lời ngổn ngang

Em ơi hãy ngủ cho ngoan
Chị còn bao việc đa đoan trong ngoài
Lời ru chị lắm u hoài
Xuân thì đã lỡ… đắng cay lại thừa

Ngẩn ngơ sớm nắng chiều mưa
Mắt buồn đọng lại cuối mùa vấn vương
Còn ai chờ đợi cuối đường ?
Bão dông chị gánh yêu thương nhạt nhòa

Giờ đây em bỏ đi xa
Vòng tay âu yếm mẹ cha đợi chờ
Bên đời chị bước chơ vơ
Lời ru ngày ấy …ầu ơ…vọng về

Tơ giăng hồn ngập tái tê
Đã phai nhạt mất nguyện thề trăm năm
Một mình chị bước âm thầm
Qua cầu lẻ bóng lệ đầm đìa rơi !




22 tháng 4, 2015

CHO EM TỰA VÀO VAI ANH !




Cho em tựa vào vai anh
Tìm một chút yên bình
Vơi nỗi sầu căn phận

Đừng trách em vì sao hay hờn giận
Vì sao em thường cúi mặt lặng im
Không có anh phía trước chỉ màn đêm
Em một mình lang thang nơi hoang mạc

Thèm được cùng anh lắng nghe lá hoa xào xạc
Thấm vào hồn lời của yêu thương
Cho em tựa vai anh với bao nỗi vấn vương
Thêm một lần sau cuối
Rồi chia tay mỗi người đi một lối
Cuộc đời này ta thật sự mất nhau

Vẫn biết tình anh nghĩa nặng ân sâu
Như sóng biển dạt dào
Nhưng định mệnh dạt về hai hướng
Biết rằng sẽ mất nhau từ trong tâm tưởng     
Hụt hẫng vô cùng khi em ngồi ngắm trăng côi

Nhưng hãy đau dù chỉ một lần thôi
Giờ đây ta làm người xa lạ !
Dẫu phía trước là trùng khơi biển cả
Dẫu sau lưng là gió dập sóng dồn
Em vẫn là em một kiếp cô đơn
Ngẩng mặt lạnh lùng xóa nhòa kỷ niệm !




BÀ NÀ...NGÀY TRỞ LẠI




Trở lại Bà Nà nắng ngã vàng thu
Nghe hương cỏ thổi qua miền nhung nhớ
Một chút bâng khuâng cho hồn thơ bỏ ngỏ
Bước lạc loài trên dốc đá hoang vu

Buổi hoàng hôn giăng phủ lớp sương mù
Gió lạnh buốt đậu bờ vai se sắt
Ta chợt nghe cay nồng lên môi mắt
Kỷ niệm xưa cuồn cuộn kéo theo về

Bao tháng ngày mụ mị với cơn mê
Ta cứ ngỡ mùa thu về tao ngộ
Cơn bão giông ầm ầm như thác đổ
Thật đắng lòng câu tủi phận tái tê

Đỉnh Bà Nà trông phía biển Mỹ Khê
Rừng cây lá trập trùng giăng kín lối
Gởi gió núi mây ngàn lời thăm hỏi
Sao vô tình biền biệt khúc tri âm ?

Thác Tóc Tiên róc rách mãi ngàn năm
Dòng nước bạc ngỡ như dòng nước mắt
Đêm Bà Nà trở trăn niềm quay quắt
Tình thiên thu giờ lỗi hẹn câu thề…







21 tháng 4, 2015

BIỂN HOÀNG HÔN







Chiều một mình dạo biển Mỹ Khê
Biển thật vắng sóng hiền hòa vỗ nhẹ
Chỉ riêng ta một góc trời quạnh quẽ
Bờ cát buồn nằm yên lặng trầm tư

Con dã tràng chong mắt ngó hiền từ
Thân quen quá đã bao giờ gặp mặt ?
Cho nỗi nhớ chợt tìm về quay quắt
Dáng hình xưa lẩn khuất ở đâu đây

Mỹ Khê ơi…dù xa cách tháng ngày
Ta vẫn nhớ…nhớ hoài bao kỷ niệm
Biển hoàng hôn nhuộm sầu lên áo tím
Chút hương thầm ngan ngát gió chiều xuân…





BIỀN BIỆT




Đợi suốt buổi chiều vẫn bặt tăm
Để em ngồi khóc…khóc âm thầm
Ánh trăng đã ghé ngoài song cửa
Mây cũng ngỡ ngàng gọi hỏi thăm

Một tuần chờ đợi thấy dài ghê
Khóm trúc ngoài sân cũng não nề
Rặng liễu dỗi hờn phai sắc thắm
Dáng người  biền biệt nẻo sơn khê

Tóc bím ngẩn ngơ biếng lược cài
Mơ màng tưởng đến bóng hình ai
Nhớ nhung thổn thức tàn canh mộng
Tê tái ngập hồn nỗi quắt quay

Áo lụa thẫn thờ mãi ngóng trông
Lá hoa chờ đợi buổi tao phùng
Đêm dài vô tận…dài vô tận
Phai nhạt ước thề giọt lệ rưng




BÀI THƠ VỀ MẸ





Nắng ơi dịu chút nữa thôi
Mẹ em xuống cấy mồ hôi ướt đầm
Tháng tư mưa đổ lâm thâm
Chiều nay nhớ ghé tưới mầm cải xanh

Bàn tay mẹ đã chai sần
Thân cò vất vả chẳng ngần ngại chi
Thức khuya dậy sớm quản gì
Lo cho con trẻ bước đi vào đời

Công ơn của mẹ cao vời
Tựa như non Thái, ngời ngời biển Đông
Đêm đêm con nguyện với lòng
Mẹ già trăm tuổi cầu mong Phật Trời

Mẹ là khúc hát ngọt lời
Ru con từ thuở nằm nôi dại khờ
Ngủ vùi trong tiếng ầu ơ…
Ngọt ngào dòng sữa thơm bờ môi con





BÀ NÀ ĐÊM QUẠNH QUẼ




Bà Nà lạnh buốt trắng màn sương
Áo mỏng co ro nỗi chán chường
Muốn khóc cho vơi dòng lệ tủi
Ngỡ ngàng khi vấp sợi tơ vương

Quạnh vắng buồn hiu cả bốn bề
 Ngập ngừng chân bước giữa cơn mê
Thoảng nghe hương cỏ lùa trong gió
Kỷ niệm ngày xưa chợt kéo về

Thơ vần dạo ấy ngập yêu thương
Rong ruổi đi qua mọi nẻo đường
Biển rộng non ngàn hay núi thẳm
Cung đàn hòa quyện khúc du dương

Bất chợt bão dông đổ xuống đời
Vần thơ lục bát bỗng chơi vơi
Nghĩa tình một thuở giờ phai nhạt
Câu chữ nghẹn ngào nỗi cút côi

Bà Nà có thấu nỗi niềm riêng
Hoang vắng canh khuya giọt lệ viền
Mờ mịt trăng gầy đêm quạnh quẽ
Hồn thơ trằn trọc giấc cô miên







:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.