30 tháng 12, 2018

VỊ ĐẮNG CHÁN CHƯỜNG







Ly cà phê đã rót
Sao vẫn còn nằm nguyên?
Nửa ly nồng mật ngọt
San sẻ bớt ưu phiền

Ly cà phê bằng hữu
Đã bao lần chia đôi
Thời gian như thác lũ
Xô giạt hai góc trời

Nhìn màu đen sóng sánh
Chạnh lòng nghĩ xa xăm
Nuốt từng giọt đặc quánh
Tưởng lệ rơi âm thầm

Ly cà phê nguội ngắt
Hình như bớt thơm hương
Bấc tràn về se sắt
Vị đắng thêm chán chường










29 tháng 12, 2018

NGỠ NGÀNG







Chẳng lẽ say rồi?... Như chếnh choáng hơi men!
Nào phải cay nồng giọt đắng!
Lời thơ ai đọc lên tràn vị mặn
Để thẫn thờ… nước mắt mãi trào tuôn!

Tội con tim cứ quặn thắt từng cơn
Bao lâu rồi mớ tàn tro âm ỉ
Chợt bùng lên… bùng lên đầy ma mị
Dắt em về nơi hò hẹn ngày xưa

Đại lộ Hoàng Hôn những buổi chiều mưa
Tựa vai nhau dưới tán điệp già rêu mốc
Anh đọc em nghe bài thơ tình chất ngất
Khúc yêu thương hạnh phúc rạng ngời

…Đâu thể ngờ… sóng xô giạt đôi nơi
Kẻ ở… người đi… tương lai mờ mịt
Lối rẽ cuộc đời dọc ngang chi chít
Để cuối cùng vuột mất chữ trăm năm

Em ở đây bên ốc đảo âm thầm
Nhìn tháng ngày qua đi buồn bã
Chiều cuối đông héo tàn xác lá
Bắt gặp dòng mail lạ gởi sang

Lệ hoen mi không che hết ngỡ ngàng
Chính là anh!
Không phải là ai khác!
Cảm xúc về chao nghiêng trời đất
Thoảng mùi hương nguyệt quế dịu dàng…

Nhớ nụ cười hiền…
tình cổ tích vương mang…








NỖI NIỀM








Bắt gặp nhau rồi sau bao cuộc bể dâu
Sỏi đá. Gai chông. Phong ba. Ghềnh thác…
Tận trăm năm hay nghìn năm xa lắc
Phút tình cờ mắt nhìn mắt ngẩn ngơ

Bắt gặp nhau rồi cứ ngỡ trong mơ
Quán nguyệt lầu mây thả hồn trôi theo gió
Tựa vai nhau ngắm màu xanh lá cỏ
Ấm áp câu thơ xướng họa tháng ngày

Bắt gặp nhau rồi thoáng chốc lại chia tay
Buổi chiều thu trời nhiều mây trắng
Không gian u sầu tĩnh lặng
Mấy nỗi ngọt bùi chưa kịp sẻ chia

Cứ dặn lòng đừng nước mắt đầm đìa
Trái đất tròn biết đâu còn hội ngộ?
Cảm xúc không dưng òa vỡ
Tay nắm bàn tay day dứt ngập tràn

Người đi rồi ta ở lại ngổn ngang
Núi cách sông ngăn… phượng loan biền biệt
Tội chiếc lá vàng dưới màn sương tuyết
Buồn bã cuộn mình che giấu tái tê…










27 tháng 12, 2018

CHUYỆN TÌNH DỄ THƯƠNG






Vô tư như mây gió
Vui đó lại buồn ngay
Giống loài hoa mắc cỡ
Khép mắt giấu u hoài

Anh bảo em con nít
Cứ hờn giận suốt ngày
Nhìn em ngồi thút thít
Tưởng chong chóng đang quay

Tuổi vừa tròn đôi tám
Em hổng chịu trưởng thành
Nhiều khi giơ nắm đấm
Hù dọa tặng riêng anh

Anh cứ phải chiều chuộng
Luôn nhỏ nhẹ dỗ dành
Chỉ mong cơn phiền muộn
Đừng giọt lệ long lanh

Vậy mà xa là nhớ
Cứ điện thoại miệt mài
Chắc kiếp trước mắc nợ
Giờ không thoát trùng vây

Chẳng thể nào so sánh
Bá Nha với Tử Kỳ
Em Doanh Cô nữ thánh
Anh Lệnh Hồ tình si…











VU VƠ LỤC BÁT








Viết gì đây? Nói gì đây?
Quyển lịch mỏng dính tháng ngày vút trôi
Còn chăng hẹn ước bên đời
Trăm năm cổ tích ngọt lời ca dao?

Nửa khuya trời đổ mưa rào
Chong đèn ngồi đếm hư hao cuộc tình
Chỉ là mờ mịt vô minh
Con đường phía trước rập rình hiểm nguy

Đêm cùng với bóng thầm thì
Dỗ dành thơ hãy quên đi chán chường
Dẫu rằng bấc ngập mù sương
Biết đâu sót chút yêu thương cuối mùa?

Thôi đành gom góp thiệt thua
Giấu vào ký ức trò đùa nhân gian
Lối xưa thành quách điêu tàn
Vẫy tay từ biệt ngổn ngang một thời














MONG








Nhiều khi ngồi trầm mặc
Nhớ lại tháng ngày qua
Từng đêm dài quay quắt
Nước mắt rơi nhạt nhòa

Nhiều khi buồn rũ rượi
Trước lòng người trắng đen
Biết bao lần tức tưởi
Khóa chặt cửa cài then

Nhiều khi nuốt giọt đắng
Tủi hờn lên mắt môi
Ốc đảo sầu quạnh vắng
Chán ngán mãi không rời

Nhiều khi tim quặn thắt
Cơn đau như xé lòng
Nụ cười giờ lặn tắt
Lạnh ngắt buổi trời đông

Nhiều khi nghêu ngao hát
Bản nhạc tình không tên
Níu thiên hà dằng dặc
Ta ru ta bồng bềnh

Chỉ mong ngày trở dậy
Tìm lại chữ an nhiên
Thơ vận thôi khắc khoải
Quên sân hận não phiền











26 tháng 12, 2018

PHÔI PHAI








Ta về tủi phận đứng trong mưa
Thoáng bấc rưng rưng đọng giữa mùa
Chờ đợi thiên thu sao chẳng thấy?
Ngỡ ngàng phiên chợ vắng người thưa!

Tim gầy nghèn nghẹn khóc trăm năm
Cổ tích phôi phai chữ sắt cầm
Sỏi đá gai chông đầy lối hẹp
Hững hờ chi bấy nẻo xa xăm!

Lắt lay sợi nắng tường rêu phủ
Chợt thấy nhớ nhung một khoảng trời
Khâm liệm ngọc ngà thời quá khứ
Ngậm ngùi giọt đắng mãi tuôn rơi!










25 tháng 12, 2018

GIÁNG SINH BUỒN EM ĐẾM BƯỚC CHƠI VƠI






Không phải Sài Gòn thuở mới vào yêu
Vắng nụ cười anh Sài Gòn nhạt thếch
Xuống phố một mình... em thẩn thơ… ngờ nghệch
Hoang tưởng kiếm tìm từng ngõ ngách xa xưa


Giáng Sinh sao trời lại đổ mưa?
Áo lụa mỏng thiếu bờ vai che chắn
Bên tai em lời thánh kinh văng vẳng
Hang đá Bê Lem…Chúa giáng thế nhân từ…


Đứng trú mưa lòng trĩu nặng sầu tư
Sài Gòn của em!
Sài Gòn của anh!
Sài Gòn của thời mới lớn!
Đã bao lần tay trong tay đi dưới màn sương sớm
Hàng cây ven đường còn thiêm thiếp ngủ say


Thân quen vô cùng ấm áp vòng tay
Cứ ngỡ tương lai rạng ngời hạnh phúc
Nghiệt ngã cuộc đời làm gãy lìa mộng ước
Xa lộ thênh thang lạc dấu nhau rồi!


Giáng Sinh buồn… em đếm bước chơi vơi
Tội cho em…bóng với hình lặng lẽ
Sài Gòn nhìn em rưng rưng mắt lệ
Em nhìn Sài Gòn…
Ngà ngọc cũ nay đâu?
















HẠNH PHÚC LÊN NGÔI








Sáng nằm nghe chim hót
Tiếng líu ríu trên cành
Sau mưa cuồng bão rớt
Bầu trời xanh ngát xanh

Nghe rì rào bấc gọi
Thoáng se se ngang mành
Sợi nắng vàng nông nổi
Cứ lượn lờ quẩn quanh

Ngắm nhìn qua song cửa
Mây khoác dải lụa hồng
Chút vàng thu héo úa
Khép lại buổi trời đông

Rộn rã bàn chân bước
Tóc tém nhoẻn môi cười
Mắt long lanh ngấn nước
Hạnh phúc chừng lên ngôi

Cảm xúc như òa vỡ
Tứ thảng thốt reo mừng
Vần thơ buồn một thuở
Đã ngập tràn sắc xuân










CHIỀU TRÊN CHÂU THỔ










Chiều trên châu thổ sao buồn quá
Khắc khoải hoàng hôn nắng nhạt màu
Sóng lúa nhẹ vờn xanh óng ả
Để lòng lữ khách thấy nôn nao

Chiều trên châu thổ bình yên lạ
Sải cánh đàn chim rợp góc trời
Nhẹ bước tang bồng buông chấp ngã
Nỗi sầu dằng dặc gởi xa khơi

Chiều trên châu thổ chợt bao dung
Ánh sáng từ tâm xóa bão bùng
Phảng phất hương hoa miền Tịnh độ
Vô thường tỉnh ngộ có bằng không











24 tháng 12, 2018

TỨ TUYỆT MỘNG MƠ







Ơ cái anh này
lạ thiệt nha!
Học xong
sao hổng chịu về nhà?
Cứ theo lẽo đẽo
hoài không dứt
Ánh mắt trộm nhìn…
ôi thiết tha!

Tội trái tim gầy
cứ ngẩn ngơ
Hôm nào vắng bóng
mãi mong chờ
Gió mây thờ thẫn
như đồng cảm
Lứa tuổi học trò
lắm mộng mơ!















23 tháng 12, 2018

XÔN XAO







Tan trường
ai lẽo đẽo
theo sau

Áo lụa bâng khuâng
ửng má đào

E ấp đôi tà
vương lá cỏ

Trộm nhìn
hoa nắng
cũng xôn xao











GẦN HẾT MƯỜI HAI







Chao ôi!… Gần hết mười hai!
Bao nhiêu tơ rối u hoài ngổn ngang
Nỗi buồn như thể xếp hàng
Câu thơ tủi phận giữa ngàn bể dâu

Vẽ chi cái chuyện giang đầu
Ngồi chờ giang vĩ bạc màu thời gian?
Thiên thu phai nhạt đá vàng
Xót đêm nguyệt tận lỡ làng nợ duyên!

Bấc gieo chi cảnh não phiền
Để rưng rức nhớ thuở biền biệt thu?
Ngày về vướng nẻo sương mù
Lắt lay mấy sợi tương tư cuối mùa…











TƠ TRỜI AI MẮC DỌC NGANG?







Tơ trời ai mắc dọc ngang
Để cho vướng víu lệ tràn hoen mi?
Trăm năm còn lại những gì
Phải chăng một mảnh tình si xót lòng?

Ôm đàn gảy khúc chờ mong
Tương tư từ độ cải ngồng đơm hoa
Bến xưa vò võ chiều tà
Hoàng hôn rụng xuống trăng ngà héo hon

Tội cho đôi mắt mỏi mòn
Ngóng Nam trông Bắc… giận hờn gió mây!
Nợ nần chi bấy tháng ngày
Cuối đông nỗi nhớ giăng đầy chẳng vơi?

Tìm đâu ngà ngọc một thời
Gọi hồn sáu tám xa xôi trở về!









ĐAU









Đau từng ngọn cỏ
nhành cây
Nghe câu đất khóc
đắng cay nỗi lòng!

Liệt oanh
dòng giống Lạc Hồng
Năm châu rạng rỡ
con Rồng cháu Tiên

Sử xanh
một thuở còn nguyên
Hào hùng
bất khuất
giữ yên cõi bờ

Vì đâu
rách nát cơn mơ?
Thiên thu oán trách
cuộc cờ thế nhân!













22 tháng 12, 2018

GIÁNG SINH VỀ... RƯNG RỨC NHỚ TRĂM NĂM!...








Giáng Sinh này… người có về không?
Đếm trên tay đã ngàn ngày xa cách
Biết nguồn cơn ta nào đâu dám trách
Chỉ tủi hờn gặm nhấm nỗi niềm riêng

Tội chiếc đồng tiền nặng nợ giàu duyên
Cứ ngẩn ngơ đợi chờ câu son sắt
Lời thề xưa chìm sâu trong góc khuất
Bốn ngăn tim luôn đầy ắp bóng hình

Đêm chập chờn giấc ngủ mãi đinh ninh
Cánh thiên di sẽ chân chùn gối mỏi
Hai tinh cầu lãng đãng tình sương khói
Hạnh phúc tràn… tay nắm chặt bàn tay

Tháp chuông cao vời vợi để u hoài
Phượng rẽ… loan chia… bốn mùa ly biệt
Cứ ngỡ mình - loài chim trốn tuyết
Dáng lẻ loi bên ốc đảo âm thầm

Giáng Sinh về… rưng rức nhớ trăm năm!…









15 tháng 12, 2018

BUÔNG BỎ







Thành tâm
quỳ trước Phật đài
Cho con quên hết
u hoài trầm tư

Xa lìa
ngày tháng ảo hư
Vô minh chìm đắm
ngục tù vương mang

Mặc ai
lá ngọc cành vàng
Nương câu kinh kệ
ngập tràn phước ân

Trắng đen gởi lại hồng trần
Thiên thu giấc mộng phù vân nhạt nhòa









KHÓC








Đêm nằm nghe đất khóc
Nước mắt ngập thành sông
Bốn ngàn năm bất khuất
Thương sao giống Lạc Hồng!

Chẳng khác hồn Đỗ Vũ
Nhớ thành quách đền đài
Ngậm ngùi nơi cổ mộ
Tiếng chim sầu bi ai 

Giữa canh trường khắc khoải
Mượn tiếng kệ lời kinh
Xua tan niềm tê tái
Mong Tổ quốc yên bình!













14 tháng 12, 2018

BẤT NGỜ HƯƠNG NGUYỆT QUẾ









Bất ngờ hương nguyệt quế
Theo gió lẻn qua mành
Chuỗi tháng ngày dâu bể
Chợt hiện về quẩn quanh

Đêm nhọc nhằn ký ức
Nhạt phai khúc tự tình
Vo tròn niềm thổn thức
Giữa bộn bề vô minh

Giờ ngàn trùng xa cách
Mắt trông ai mỏi mòn
Gieo chi câu hờn trách
Để ngậm ngùi sắt son

Khép mùi hương ngầy ngật
Cho quá khứ ngủ yên
Quên nỗi sầu quay quắt
Lau khô ngấn lệ viền











MÙA ĐÔNG CHẲNG LẠNH







Ngang qua khu vườn cũ
Rộn rã tiếng nói cười
Đâu có gì ủ rũ
Đâu có gì phai phôi

Vẫn còn nguyên cảm xúc
Hồn thơ của dạo nào
Nắng sớm mai vàng rực
Tứ gọi về xôn xao

Mùa đông này chẳng lạnh
Hạnh phúc dâng ngập tràn
Hạt sương mù lấp lánh
Cổ tích tình mênh mang

Niềm vui như òa vỡ
Tháng mười hai rạng ngời
Câu chữ buồn một thuở
Theo suối nguồn thả trôi







SẦU








Nửa đêm không ngủ được
Tựa cửa ngắm thiên hà
Trăng mồng bảy thổn thức
Phai nhạt áo hoàng hoa

Nửa đêm không ngủ được
Ngắm quỳnh nở bên thềm
Lục tung miền ký ức
Đã lâu rồi lãng quên

Nửa đêm không ngủ được
Nhớ lắm chuyện ngày xưa
Mười ngón làm trâm lược
Người ru ta bốn mùa

Nửa đêm không ngủ được
Bên đèn khuya chạnh lòng
Tội tình chi bến nước
Mãi một đời chờ mong

Nửa đêm không ngủ được
Con chữ buồn nghêu ngao
Nhớ ca dao thuở trước
Lung linh ngập sắc màu

Giữa bốn bề quạnh vắng
Hắt hiu bóng nguyệt mờ
Bờ vai gầy thinh lặng
Giấy bút sầu ngẩn ngơ








ĐỢI MONG







Lạnh lùng bấc ghé qua song
Câu thơ tủi phận chạnh lòng thở than
Đâu rồi hạnh phúc ngập tràn?
Đâu rồi lời nguyện đá vàng sắt son?

Thẳm sâu tấc dạ mỏi mòn
Hờn ai nguyệt vỡ vuông tròn nhạt phai
Trời đông giăng mắc u hoài
Khúc tri âm ấy tháng ngày đợi mong

Tội cho cải đã lên ngồng
Ngó về phương Bắc chất chồng sầu tư
Nẻo xa sương khói mịt mù
Còn chăng ấm áp lời ru thuở nào?








13 tháng 12, 2018

TẢN MẠN SÁNG ĐÔNG








Sáng thứ sáu rảnh rỗi, tôi leo lên hai chuyến xe bus đến bưu điện Nhà thờ Đức Bà SG để gởi tập thơ mới CÒN THƠM ÁO LỤA tặng các thi hữu quen thân.
Thật ra tôi vẫn có thể gởi từ bưu điện cạnh nhà nhưng tôi lại thích cảm giác trở lại SG… để nhớ ngày xưa, hơn mười mấy năm dài,  tôi đã từng ngồi xe trên quãng đường này đi học. Mới lớp đệ thất (nay là lớp sáu), tôi đã được ba mẹ ghi tên học tại trường Trung học tư thục Hưng Đạo (SG) với đội ngũ giáo sư giàu kinh nghiệm. Nhờ hai năm cuối cấp bậc Tiểu học tôi học trường Công Giáo với các soeur nên khả năng nói và viết tiếng Pháp của tôi khá lưu loát. Lớp học sĩ số gần 120 học sinh vậy mà tôi vẫn vượt qua khó khăn và đạt nhiều thành tích trong học tập. Tháng nào tôi cũng mang Bảng danh dự về khoe với gia đình thứ hạng từ hạng nhất đến hạng năm. Ba mẹ rất hãnh diện về tôi, đứa con gái duy nhất.
Cuối năm học lớp đệ ngũ (lớp 8 bây giờ), mẹ tôi bệnh nặng qua đời. Lúc ấy tôi mới vừa 14 tuổi. Ba tôi là giáo viên làm thân gà trống nuôi 5 đứa con với đồng lương chật vật. Sau khi tốt nghiệp bậc Trung học, tôi vội nộp đơn thi vào trường Quốc gia Sư phạm Sài Gòn với ước mong sớm ổn định việc làm, đỡ đần ba trong việc nuôi nấng các em. Hai năm học với nhiều kỷ niệm về tình thầy trò, tình bè bạn rồi cũng qua đi. Tôi tốt nghiệp SP, về dạy trường Tiểu học Bà Lụa (thị xã Thủ Dầu Một) cách nhà gần chục cây số. Là giáo viên ngạch Giáo học cấp bổ túc, tôi luôn nêu cao tinh thần trách nhiệm, làm tốt những điều mà nhà trường SPSG đã dày công đào tạo cho tôi. Trong suốt quãng đời dạy học, tôi đã đạt nhiều thành tích nổi trội so với các bạn đồng môn. Năm 1994 tôi đạt Nhà giáo Ưu tú, năm 1999 đạt Giáo viên dạy giỏi cấp Quốc gia bậc Tiểu học… Năm 2003 trong khi ngành xét công nhận tôi đạt danh hiệu Nhà giáo Nhân dân bỗng dưng tôi bị đột quỵ. Sự nghiệp giáo dục của tôi dừng lại từ tháng 11 năm 2006. “Viên phấn gãy đôi… mộng ước không thành…”
Thời gian mới ra trường, tôi vừa dạy một buổi, buổi còn lại tôi ghi danh học Đại học Văn Khoa SG. Tôi ước mơ sau khi lấy xong bằng Cử nhân Triết, tôi sẽ bổ túc hồ sơ nâng ngạch và chuyển sang giáo viên dạy Triết, giấc mộng tôi ấp ủ bấy lâu… Rồi 30/4/1975, mọi sự đều thay đổi. Tôi một mình với gánh nặng gia đình, thay ba mới mất nuôi Ngoại cùng 4 em nhỏ dại. Việc học lở dở, tôi chỉ biết cặm cụi với nghề, phấn đấu là Giáo viên dạy giỏi, có nhiều học sinh học giỏi…
…Một chút lan man để giải thích lý do vì sao tôi thích đi lại con đường thật nhiều kỷ niệm.
Tuy Thi đàn VN đã ngưng hoạt động thời gian qua nhưng nơi này tôi vẫn còn có một vài bạn thơ đầy tình nghĩa. Sư phụ ĐQL ở QN, sư huynh HNT ở CT, bạn thơ  LĐT, ĐA ở Daklak , nhà thơ NQH ở HN và một bạn ở ĐN quen hai năm nay trên Blog.
Sau khi gởi quà biếu xong, tôi lang thang từ đường Đồng Khởi xuống Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Hàm Nghi… xem thiên hạ trang hoàng mừng đón Noel. Khu quận Nhất với công trình Metro còn dang dở trông SG nhếch nhác đến thảm hại. SG không phải ngày xưa! Bạn bè SP, VK của tôi giờ kẻ chân trời người góc biển. Tự dưng nỗi buồn nhớ đan xen làm nước mắt tôi muốn rưng rưng.
Băng qua đường Hàm Nghi, tôi leo lên chuyến xe số 19 chờ sẵn. Rồi đến ngã tư Bình Phước, tôi lại chuyển sang xe số 4 về tới chợ LT. Đã hơn mười hai giờ trưa, tôi cảm thấy đói bụng. Hâm lại tô nui, tôi ăn vội vã rồi trèo lên võng đung đưa, giấc ngủ nhanh chóng đến với tôi một cách dễ dàng.

SG 07/12/2018








12 tháng 12, 2018

THEO EM VỀ PHỐ NÚI







Theo em về phố núi
Ngắm muồng rực góc trời
Nghe rì rào tiếng suối
Lướt mây ngàn dạo chơi

Theo em về phố núi
Ghé quán cà phê quen
Chiều hoàng hôn xuống vội
Đường vàng vọt ánh đèn

Theo em về phố núi
Mong tìm lại nụ cười
Bỏ sau lưng hờn tủi
Và muộn phiền khôn nguôi

Theo em về phố núi
Lãng quên mọi đãi bôi
Cuộc phù vân ngắn ngủi
Hơn thua chi sự đời

Theo em về phố núi
Chợt thấy lòng bao dung
Một mai thành cát bụi
Tâm an nhiên theo cùng










11 tháng 12, 2018

VU VƠ SÁU TÁM









Lòng buồn 
đứng ngóng xa xôi
Cà phê san sẻ... 
bạn tôi phương nào?

Trách thầm 
cũng tại trời cao
Sông ngăn 
núi chắn 
nghẹn ngào từ ly

Xòe tay... 
thôi chẳng còn gì!
Mười ngón tủi phận 
thầm thì với thơ...





(Ảnh mượn bên trang bạn DVD)









07 tháng 12, 2018

CẢM NHẬN VỀ BÀI THƠ BĂN KHOĂN







Đôi dòng cảm nhận về bài thơ Băn Khoăn của tác giả Hoàng Thị Lãng Mây.

Có gì đó trong tâm tư thao thức, trở trăn hoài một nỗi nhớ mông lung, nhện giăng tơ hay giăng sầu trăm mối? Cho lòng em sóng gợn mãi không yên.
Tôi rất ấn tượng với tên một tác giả trên thi đàn, Hoàng Thị Lãng Mây. Không biết đây là tên thật hay là bút danh mà nghe rất đậm chất thơ. Thật vậy, cô có trên dưới 400 bài thơ được đăng trên thi đàn, một gia tài kếch xù mà bất kỳ ai yêu thơ cũng thòm thèm mơ ước có?! Hôm nay lại có một bài thơ của cô mới được đăng, tôi xin mạn phép có đôi dòng cảm nhận. Bài thơ “Băn khoăn” thuộc thể loại thơ năm chữ, gồm bốn khổ như sau:

Băn khoăn

Trăng đêm nay mười sáu
Sao đọng nét u hoài?
Chút tình xưa đau đáu
Lời thơ sầu không phai

Bao năm rồi người hở
Kể từ phút chia tay
Cho vần thơ nức nở
Chuyện tình nhiều đắng cay?

Thôi đừng nên hờn trách
Mây lặng lẽ u sầu
Đường gập ghềnh xa cách
Nhớ nhung gởi về đâu?

Người ơi, người có biết
Tháng ngày đầy trở trăn
Giờ xa xôi cách biệt
Sợi tơ buồn giăng giăng?

Hoàng Thị Lãng Mây

Tác giả mở đầu bài thơ với hình ảnh tuyệt đẹp: trăng mười sáu, một hình ảnh thường gặp trong thơ của rất nhiều thi sĩ. Trăng mười sáu rất tròn, rất sáng mặc dù thời điểm này là rằm tháng 10 âm lịch, đã cuối thu. Một không gian thơ đã được mở ra thật huyền diệu cho bài thơ của tác giả. Nhưng “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” (Truyện Kiều – Nguyễn Du), bởi trong lòng tác giả đang “băn khoăn” một điều gì đó. Trăng mười sáu tròn đẹp như thế “sao đọng nét u hoài?”. Tác giả không để cho người đọc phải thắc mắc lâu hai câu kế tiếp đã giải bày nguyên cớ: “Chút tình xưa đau đáu, lời thơ sầu không phai”.
Trăng đêm nay mười sáu
Sao đọng nét u hoài?
Chút tình xưa đau đáu
Lời thơ sầu không phai
Đoạn mở đầu của bài thơ đã dẫn dắt người đọc vào một không gian thật huyền ảo của đêm trăng nhưng gờn gợn nỗi buồn. Quả thật những người yêu trăng hay đa sầu (Ông bà xưa hay nói vậy). Câu chuyện được tác giả dẫn dắt bằng lời tự sự đều đều:
Bao năm rồi người hở
Kể từ phút chia tay
Cho vần thơ nức nở
Chuyện tình nhiều đắng cay?

Nhìn trăng lại nhớ đến người, nhớ đến phút chia tay đẫm lệ mà đã bao năm rồi vẫn còn tươi nguyên kỷ niệm. Để lệ sầu ướt đẫm từng đêm bởi những “vần thơ nức nở” khóc cho “chuyện tình nhiều đắng cay”. Tiết tấu của thể loại thơ năm chữ quay đều quay đều như một khúc nhạc, kể về một chuyện tình buồn giữa đêm trăng tĩnh mịch. Tác giả hỏi người nhưng kỳ thực là tự hỏi chính mình “Bao năm rồi người hở?” Đã bao nhiêu năm xa cách là bấy nhiêu nỗi sầu nhớ đong đầy ký ức hằng đêm. Không biết nguyên nhân của sự chia cách này từ đâu, chẳng biết người ra đi có hờn trách người ở lại hay người ở lại hờn trách người đi. Chỉ nghe tác giả thốt lên:
Thôi đừng nên hờn trách
Mây lặng lẽ u sầu
Đường gập ghềnh xa cách
Nhớ nhung gởi về đâu?

Dẫu buồn, dẫu nhớ nhưng tôi biết chính tác giả cũng chẳng trách hờn gì đâu, sự chia ly đã như là một định số đã an bày. Không ai khác hơn là tác giả đã hiểu rất rõ nguyên nhân của sự chia ly này, và tôi cũng cam đoan rằng tác giả cũng đã rất nhiều lần tự nhủ lòng đừng nên sầu khổ. Nhưng than ôi! Chẳng ai có thể quản thúc được con tim, vui, buồn, nhung nhớ là theo lẽ riêng của nó. Chính vì thế trong ánh trăng sáng của đêm mười sáu này tâm hồn nhạy cảm của tác giả lại rung lên những cung bậc trầm bổng, khi kỷ niệm ngày cũ tràn về. Rồi tự đáy con tim tuôn trào ra những vần thơ đầy tâm trạng và rất tự nhiên chẳng chút trau chuốt nhưng lại sáng ngời chất thơ.
Người ơi, người có biết
Tháng ngày đầy trở trăn
Giờ xa xôi cách biệt
Sợi tơ buồn giăng giăng?

Bài thơ kết thúc bởi một dấu chấm hỏi, một hình ảnh cũng rất mong manh và hư ảo: “Sợi tơ buồn giăng giăng”. Tôi thật sự ngưỡng mộ tác giả với cách gieo vần rất tự nhiên và cách sử dụng hình ảnh thật độc đáo. Sợi tơ. Vâng! Ai cũng biết sợi tơ rất mỏng manh nhỏ bé nó gần như lúc ẩn, lúc hiện rất khó nhận thấy, nhưng nó lại cứ quấn quýt, vướng víu, khi vướng phải sợi tơ rồi thì rất khó mà gỡ ra. Nỗi buồn của tác giả cũng như thế, nó mong manh hư ảo, nhưng dai dẳng triền miên, nó vướng víu mãi tâm can của tác giả khiến cho lòng “băn khoăn” mãi không nguôi.
Tôi đã đọc đi đọc lại bài thơ thật nhiều lần mới cảm được hết cái nghĩa của hai chữ “băn khoăn” mà tác giả đặt làm lời tựa. Ở đây không phải “bâng khuâng” mà cũng chẳng phải là nhung nhớ hay mong đợi. Nỗi băn khoăn này là cảm giác vướng víu của sợi tơ tình còn giăng mắc mãi trong tim tác giả. Chia tay một người và người ấy đã đi thật xa, nhung nhớ rất nhiều, buồn thật nhiều cho những kỷ niệm đắng cay, nhưng tác giả không mong người xưa quay trở lại, không trách hờn, không giận dỗi, chỉ là một cảm giác giăng mắc của sợi tơ buồn phảng phất mãi trong tim.
Trên đây là những cảm nhận của riêng tôi về bài thơ, rất mong tác giả và quý cô, chú, anh, chị bạn đọc bỏ qua cho những thiếu xót. Xin chân thành cảm ơn tác giả Hoàng Thị Lãng Mây!
                                                Trương Hoài Phong
                                                        18/11/2013












TỦI HỜN MÙA NOEL









Chẳng biết cớ gì chiếc xe đạp loanh quanh
Lại ghé ngang dốc giáo đường một thuở
Cái tuổi mới vào yêu bỡ ngỡ
Áo tím mộng mơ… những buổi hẹn hò…

Lá thư tình… trang giấy mỏng thơm tho
Lính quýnh người trao…
Em vội giấu tận cùng ngăn cặp
Vậy mà trái tim như ngừng đập
Chân bước liêu xiêu… cỏ vướng víu đôi tà

Giàn ti gôn ven đường hồng thắm màu hoa
Là nhân chứng… tay tìm tay e ấp
Má lúm cúi đầu ngượng ngập
Hạnh phúc gọi tên nhè nhẹ mỉm môi cười

Dốc nhà thờ cao ngất để chơi vơi
Em chỉ là người ngoại đạo
Cái rào cản bất đồng tôn giáo
Đoạn kết buồn… hai đứa lạc bước nhau!

Ngước nhìn tháp chuông vời vợi trên cao
Gần đến Noel...
Thời gian sao nhanh quá!
Giàn ti gôn nhìn em chừng xa lạ
Chút tủi hờn nước mắt đọng hoen mi

Mười ngón tay trơn… úp mặt thầm thì
Hai tinh cầu giờ nghìn trùng xa cách
Vòng xe đạp ngẩn ngơ sầu lau lách
Thôi giã từ ngày tháng dấu yêu xưa!
























06 tháng 12, 2018

NGHẸN








Tứ thơ
khô cạn mất rồi
Con chữ ngậm đắng
nghẹn lời sẻ chia

Để cho
nước mắt đầm đìa
Chong đèn ngồi thức
giữa khuya tội tình

Chờ hoài
chẳng thấy bình minh
Chỉ bóng với hình
trăn trở
thâu canh














:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.