ngày xưa
lục bát có
đôi
giờ đây 
câu lục lẻ
loi phận mình
trách con dốc
quá vô tình
để không thấy
được 
bóng hình của
ai
chừng như 
có tiếng thở
dài
là thơ? 
hay nỗi u
hoài nặng mang?
nhắc chi 
son sắt đá
vàng
lời thề gãy
vụn 
ngổn ngang
trăm bề
xót lòng 
vời vợi sơn
khê
tội cho sáu
tám 
ủ ê cõi lòng…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét