Ta còn lại gì buổi sáng hôm nay?
Đi giữa thênh thang phố phường lạ lẫm
Vòm trời thấp mây màu ảm đạm
Tiếng gọi hồn vọng phía xa xăm
Chẳng còn ai!... Chân lê bước âm thầm
Bao lâu rồi bóng hình ta lặng lẽ
Ta muốn khóc nhưng cạn dòng dư lệ
Cúi xuống nhìn… nhiều lắm những xót xa
Một thoáng trăm năm… cho cảm xúc vỡ òa
Tay nắm chặt ngỡ ngàng câu hạnh phúc
Bong bóng nước lung linh nào có thực
Để cuối cùng thân gỗ mục bơ vơ
Ta còn lại gì ngoài câu chữ dại khờ
Đắm đắm mê mê dẫu hững hờ thiên hạ
Thôi lãng quên… lãng quên đi tất cả
Hãy chôn vùi lả tả lá vàng rơi
Biết chừng đâu tìm thấy lại rạng ngời
Nụ cười ấy lỡ một lần đánh rớt?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét