31 tháng 5, 2017

VU VƠ CHIỀU HẠ




Trưa nay, mây trời xuống thấp. Lan đợi mãi mà giấc ngủ chẳng về. Thế là Lan ngồi vụt dậy, xếp laptop vào cặp, thay vội bộ quần áo và đạp xe đến quán cafe Nhật An, đối diện với dòng sông xanh thơ mộng, cách nhà Lan không xa lắm!
Quán giờ này vắng khách. Không gian yên ắng với màu xanh của thảm cỏ thật mát mắt. Cũng như mọi khi, Lan có thói quen chọn chiếc bàn đá khuất bên hồ nước, nép dưới bóng mát của mấy tán cây.
Thấy Lan loay hoay với sợi dây dẫn của chiếc máy tính, một em phục vụ nhanh nhảu đưa ổ điện lại gần. Lan gật nhẹ cảm ơn. Hình ảnh ngày xưa chợt hiện về trong tâm trí.
- Cafe sữa hả cô?
- Không, cho cô ly trà cúc nhé!
- Dạ!
Quá khứ như một bức tranh kéo qua miền ký ức với gam màu tối nhiều hơn sáng, buồn nhiều hơn vui. Cũng độ tuổi này, Lan đã vật lộn với thời gian, với miếng cơm manh áo để làm tròn lời hứa với ba trước lúc ba từ giã cõi đời. Trong không khí đầy tang thương ly biệt, Lan chỉ biết nghẹn ngào nắm chặt tay ba để ba được an tâm hơn ở những giây phút cuối đời.
- Con thay ba chăm sóc ngoại và nuôi dưỡng mấy em con nghe!
Lan mếu máo gật đầu. Nước mắt Lan ướt nhòe cả kính. Ba thở hắt ra, miệng như mỉm cười...
Kể từ đó, Lan là đứa con gái mồ côi cả cha lẫn mẹ với trách nhiệm thật nặng nề. Vừa dạy học một buổi, buổi còn lại Lan phải quần quật tìm việc làm thêm. Trường Lan dạy cách nhà khá xa, mỗi ngày chạy xe đạp hai lượt đi và về cũng gần hai mươi cây số. Mặc cảm hoàn cảnh gia đình, Lan chỉ biết đến trường, hoàn thành trách nhiệm dạy dỗ các em học sinh chứ không dám đèo bòng, se sua cùng các đồng nghiệp. Sáng đi dạy, trưa chạy xe về dưới cơn nắng cháy cả thịt da. Nuốt vội miếng cơm ngoại nấu, thay bộ áo dài bằng bộ quần áo ngắn gọn, Lan lại tất tả đạp xe ra lò đường gần nhà làm thư ký. Ông chủ lò đường là người Hoa, bằng tuổi ba Lan, rất phúc hậu. Thấy Lan hiền lành, chịu khó, ngoài việc tính toán tài chính cho cơ sở sản xuất đường mía của ông, ông còn nhờ Lan dạy học thêm cho mấy đứa con của ông ấy. Dĩ nhiên với cương vị gia sư, Lan cũng phải chiến đấu không ngừng với các con chữ, các con số thậm chí cả ngoại ngữ Anh văn vì lớp học gia đình ấy gồm nhiều trình độ khác nhau. Đôi lúc, bà chủ cũng mang sách Học Vần nhờ Lan kèm cặp để bà khỏi đi học lớp xóa mù chữ do địa phương tổ chức.
Nhờ đồng lương dạy học ở trường và thêm phần bồi dưỡng hậu hĩnh của chủ lò đường, Lan mới ổn định được cuộc sống của gia đình. Lan là đứa cháu gái được ngoại yêu thương nhất. Còn với bốn em trai, Lan vừa là cha, là mẹ, là thầy dạy dỗ chúng nên người. Đời sống kinh tế tạm ổn, Lan có thêm thời gian đầu tư vào chuyên môn và giảng dạy. Ngày Lan đạt danh hiệu Giáo viên giỏi cấp tỉnh, Lan xúc động thật nhiều. Giá như ba mẹ Lan còn sống, chắc ông bà sẽ rất hãnh diện...
- Dạ, trà cúc của cô đây ạ! Nếu cô cần gì, cô gọi con nhé!...
Giọng nói lễ phép nhẹ nhàng của em phục vụ vang lên. 
- Cô cảm ơn em!
Nghe một chút gì đó reo vui trong lòng. Mở chiếc laptop, đăng nhập, Lan ghé trang Blogspot. Chút vu vơ chiều hạ làm Lan quên đi nỗi cô đơn giữa cuộc sống tất bật này.











30 tháng 5, 2017

LÃ CHÃ NGÀY MƯA






Chẳng thèm mong anh nữa
Sáng chủ nhật thật buồn
Anh nỡ quên lời hứa
Em lặng nhìn mưa tuôn

Nếu biết anh lỡ hẹn
Em sẽ chẳng ngồi chờ
Thuyền vô tình rời bến
Là xa lắc… xa lơ…

Cũng tại anh hết thảy
Cú điện thoại nửa đêm
Lời yêu thương bỏng cháy
Ngỡ khúc hát êm đềm

Cả tuần lễ trông ngóng
Nhẩm tính…từng phút giây
Hồn thơ như lắng đọng
Chỉ nói cùng cỏ cây

Sáng nay bên ốc đảo
Em đợi suốt buổi trời
Tội tình cho chiếc áo
Màu tím…buồn chơi vơi…

Cơn mưa dài tầm tã
Để thêm nỗi ngậm ngùi
Từng giọt sầu lã chã
Cứ dỗi hờn rơi rơi...





LỤC BÁT TẶNG NGƯỜI





(Tưởng nhớ nhà thơ PNL)



Nghe như 
mắt vướng bụi cay
Người đi…
để lại u hoài 
nỗi đau

Nhớ người 
một thuở dãi dầu
Lặng ngồi 
tưởng bến Ô Lâu 
mịt mờ

Vọng về 
khúc hát ngẩn ngơ
Trôi theo cuối tận 
bãi bờ tháng năm

Khói bay 
gởi chút hương thầm
Người thơ ơi… 
Cõi vĩnh hằng ngủ yên!







27 tháng 5, 2017

LỤC BÁT CHIỀU MƯA




Chiều qua
mưa đổ kín trời
Ốc đảo bồi hồi
nghĩ vẩn nghĩ vơ

Trách sao
mây gió hững hờ
Để nỗi đợi chờ
hóa đá thiên thu

Mưa giăng
tứ phía mịt mù
Chợt thèm nghe lại
lời ru ngọt ngào

Xa rồi
khúc hát ca dao
Vần thơ tủi phận
hóa nhàu tuổi tên





NHÁNH MUGUET CHIỀU HẠ TRẮNG






Anh tặng em nhánh Muguet
Buổi chiều hạ trắng dầm dề mưa tuôn

Màu hoa ngày ấy tơ vương
Những lần gặp gỡ anh thường gởi trao

Nhà hai đứa…cách giậu rào
Chữ làng chữ xóm xiết bao ân tình

Con đường hoa nắng lung linh
Đến trường… trưa sáng… bóng hình sóng đôi

Bài thơ anh viết bồi hồi
Từng dòng mực tím ngọt lời mật hoa

Ngỡ rằng trọn vẹn khúc ca
Nào dè dang dở chia xa góc trời

Bao năm chuyện cũ khôn nguôi
Ngắm trang lưu bút bùi ngùi chẳng quên

Chiều nay mưa gió dập dềnh
Anh ghé lại…tặng em nhành hoa chuông

Dịu dàng thoang thoảng mùi hương
Linh lan sắc trắng yêu thương một thời






26 tháng 5, 2017

NHẠT PHAI KHÚC ÊM ĐỀM





Canberra giờ đã cuối thu
Ngọn gió se se thổi ngang ngõ nhà em lúc sáng
Em cố dặn lòng tìm quên theo năm tháng
Nhưng nghiệt ngã vô cùng... nỗi nhớ cứ đùn quanh

Em tự giam em trong bóng tối vô hình
Không phấn son… không mày đưa mắt liếc…
Kể từ ngày anh ra đi biền biệt
Góa phụ buồn ngân ngấn lệ xót xa

Đêm lạc loài hát mãi bản tình ca
Có em... có anh... vòng tay tràn hạnh phúc
Rồi nửa khuya giật mình tỉnh thức
Em ray rứt tủi hờn... sao huyễn hoặc chính em!

Đã nhạt phai khúc hát êm đềm
Em thẫn thờ bên ngọc ngà kỷ niệm
Chẳng còn gì để mỏi mòn tìm kiếm
Một khoảng trời hiu hắt…chỉ riêng em!







LỜI BAO DUNG








Đã bao lần em nói với riêng em
Đừng hờn dỗi đừng lao xao vô nghĩa
Em và anh mỗi người đi một phía
Đường em qua ngược gió thẩn thơ chiều

Đã bao lần em tự biết tình yêu
Đầy ngăn cách vì bất đồng tôn giáo
Em lặng chết trong cuộc tình dông bão
Nên mắt sầu mãi khóc chuyện ly tao

Đã bao lần em thầm lặng ước ao
Ngày xưa ấy đừng vội vàng quen biết
Đừng rung động trước lời thơ tha thiết
Một chiều mưa anh khe khẽ đọc thầm

Nên giờ đây em cúi mặt lặng câm
Và lẩn tránh cả con đường hò hẹn
Lời bao dung nhưng sao đầy uất nghẹn
Mây tím buồn lãng đãng ngập hồn em







HOANG PHẾ





Thăm vườn xưa kỷ niệm
Lau lách ngập bước chân
Mắt mỏi mòn tìm kiếm
Bao bạn hữu xa gần

Không gian giờ hoang phế
Im lặng đến sững sờ
Chắc tại đời dâu bể
Làm rách cả cơn mơ

Bóng hình ai lẩn khuất
Thoắt có rồi thoắt không
Tất cả giờ phai nhạt
Tựa con nước lớn ròng

Hoa cỏ như hờn dỗi
Cúi mặt giấu trầm tư
Lòng ta ngàn tơ rối
Giữa đôi bờ thực hư

Gọi tên người một thuở
Giọng thảng thốt nghẹn ngào
Con tim dường nức nở
Khóc cuộc tình lao đao

Vẫy tay chào từ biệt
Bước vội vã quay về
Nghe nỗi sầu da diết
Đổ qua đời  tái tê





CHUYỆN NGÀY HẠ TRẮNG





(Kỷ niệm buổi ra mắt Tạp chí QUÁN VĂN chủ đề THÀ NHƯ GIỌT MƯA giới thiệu chân dung văn học: Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên)

Một ngày hạ trắng
Ta xuôi về nguồn
Dừng chân phiêu lãng
Cập bờ yêu thương

Một ngày hạ trắng
Hội ngộ cùng nhau
Giọt rơi mằn mặn
Nồng nàn gởi trao

Một ngày hạ trắng
Ngồi nhắc chuyện xưa
Nhọc nhằn cay đắng
Kể sao cho vừa

Một ngày hạ trắng
Chợt ngẩn ngơ hồn
Lời thơ sâu lắng
Tím màu hoàng hôn

Một ngày hạ trắng
Bâng khuâng ngập tràn
Ly cà phê đắng
Ân cần sẻ san

Một ngày hạ trắng
Ta xuôi về nguồn
Nhạt nhòa bóng nắng
Để hồn tơ vương






25 tháng 5, 2017

KHÚC THIÊN THU





Một thuở nọ Hán Dương bến nước
Trăng đêm thu dừng bước bên đàng
Mã Yên chân núi vọng sang
Bá Nha nâng lấy phím đàn so dây

Dưới trăng khuya bên tai dìu dặt
Quyện khói trầm ngào ngạt đưa hương
Dao cầm dây đứt nửa đường
Để khúc nhã nhạc tơ vương thẫn thờ

Cuộc hội ngộ ngẩn ngơ hồn phách
Bá Nha mừng mặc khách tao nhân
Tử Kỳ thấu suốt xa gần
Càng say đàm đạo tri âm kết lời

Khúc lưu thủy một đời lưu luyến
Cùng trọn tình nói tiếng tương giao
Cũng nơi này đến năm sau
Hẹn câu tao ngộ dạt dào chờ mong

Đêm trung thu trăng trong gió mát
Bá Nha tìm gặp mặt tri âm
Người đà khuất bóng trăm năm
Để thiên thu khúc hồ cầm tiếc thương

Tiếng chim kêu đoạn trường u uất
Cả núi rừng chất ngất màu mây
Tưởng chừng lau lách cỏ cây
Hồn người bạc mệnh đâu đây tìm về

Khúc trường hận não nề tan tác
Bá Nha tay đập nát cây đàn
Dao cầm bỗng chốc vỡ tan
Mối tình tri kỷ bẽ bàng khóc thương !






TA LẠC MẤT NHAU







Hãy tiễn em chỉ một quãng đường thôi
Giờ chia biệt, anh hãy về đi nhé!
Đừng quay lại dặn dò rơi mắt lệ
Em lẻ loi bên dốc đá rêu buồn

Mây lặng lờ tím ngắt buổi hoàng hôn
Không gian đẫm lời thơ sầu rưng rức
Chiều ở đây khói lam mờ thổn thức
Một mình em lặng lẽ đếm cô đơn

Nhìn dáng anh mất hút cuối con đường
Em chợt thấy trái tim mình vỡ nát
Bao kỷ niệm ngọt ngào từng chiu chắt
Chẳng lẽ nào chia cách được đôi ta?

Tiếng thông reo cho nỗi nhớ mù lòa
Sương xuống lạnh bờ vai gầy se sắt
Khói thuốc thoảng cay nồng lên môi mắt
Giữa đường đời ta lại lạc mất nhau!








23 tháng 5, 2017

TÀN PHAI






Trở về chốn cũ
Sao ủ rũ sầu?
Dáng hình một thuở nay đâu
Chỉ còn quạnh vắng một màu tàn phai

Tháng ngày vời vợi
Chờ đợi mỏi mòn
Chiều nghiêng nhạt nắng hoàng hôn
Gió mây trốn biệt để buồn rớt rơi

Bồi hồi trong dạ
Đêm đã ngập tràn
Lòng nghe tơ rối ngổn ngang
Chim kêu lẻ bạn ngỡ ngàng bước chân

Dặm ngàn dâu bể
Trần thế nhiễu nhương
Đành thôi khép lại con đường
Phù vân cõi tạm vấn vương ích gì?








GỞI THEO SÓNG NƯỚC






Ngày về tơ rối
Lạc lối chiêm bao
Câu thơ thổn thức nghẹn ngào
Mỏi mòn chờ đợi trăng sao dỗ dành

Thác ghềnh giăng phủ
Bão lũ cuồng phong
Chơ vơ đứng giữa đôi dòng
Ân tình nhạt nhẽo còn trông đợi gì?

Khép mi hờn dỗi
Mê muội ảo hư
Trăm năm hai tiếng tạ từ
Gởi theo sóng nước sầu tư ngậm ngùi

Ngọt bùi cay đắng
Đen trắng chán chường
Thôi đành...đành phải thả buông
Ngọc ngà một thuở vấn vương xa rồi




NGẬM NGÙI





Ngày về chẳng chút niềm vui
Ta nhìn ta… luống ngậm ngùi bể dâu

Trang thơ giờ đã hóa nhàu
Để cho câu chữ buồn đau nhạt nhòa

Hình như nghèn nghẹn khúc ca
Nốt trầm vỡ vụn diết da cõi lòng

Sầu tư chi cánh phượng hồng
Ta cô đơn giữa mênh mông đất trời

Cà phê đắng ngắt bờ môi
Mượn vần lục bát bồi hồi sẻ chia





21 tháng 5, 2017

ĐÃ XA RỒI...





Đã xa rồi bờ vai
Của êm đềm một thuở
Chỉ còn nỗi u hoài
Ngập tràn miền nhung nhớ

Đã xa rồi biển rộng
Bờ bãi đẹp như tranh
Giờ lạc loài con sóng
Rệu rã bước vô tình

Cứ ngỡ sẽ cùng nhau
Ngồi so dây nắn phím
Khúc xưa đã nhạt màu
Ngậm ngùi bao kỷ niệm

Đã xa rồi cổ tích
Thành quách đầy rêu rong
Lối qua mây nghìn nghịt
Mưa xối xả tuôn dòng

Cuộc vô thường chán ngán
Thoắt đậu rồi thoắt bay
Tìm vui bên thơ vận
An nhiên chuỗi tháng ngày








19 tháng 5, 2017

CÙNG THƠ TRẢI NỖI NIỀM





Chiều bên dòng sông xanh
Sóng vỗ thuyền nhè nhẹ
Lục bình trôi lặng lẽ
Nắng vài sợi lung linh

Ta ngồi đây một mình
Với lao xao con chữ
Biết đâu tìm được tứ
Thơ ào ạt theo về…

Đã xa rồi cơn mê
Tháng ngày dài khắc khoải
Từng nhịp buồn tê tái
Làm quặn thắt tim đau

…Nước róc rách chân cầu
Mây trời trôi lãng đãng
Hoàng hôn trên bến vắng
Cùng thơ…trải nỗi niềm…







18 tháng 5, 2017

DÂU BỂ CUỘC ĐỜI





Người ta áo lụa quần là
Cành vàng lá ngọc kiêu sa ngất trời
Hạnh phúc... dư dả niềm vui
Nghĩ lại ngậm ngùi số phận hẩm hiu

Dang lưng nắng sớm mưa chiều
Quanh năm chạy chợ liêu xiêu thân gầy
Mẹ cha khuất vội về Tây
Em út một bầy chị phải cưu mang

Đôi khi ứa giọt lệ tràn
Chơ vơ lẻ bóng giữa ngàn bể dâu
Giờ đây chị bạc mái đầu
Các em khôn lớn dãi dầu chị cam

Hoàng hôn đã xuống âm thầm
Thiên thu giấu mối tình câm nghẹn ngào



NHÁNH BẰNG LĂNG TÍM





Hái giùm em 
nhánh bằng lăng
Thủy chung màu tím 
em hằng say mê

Cơn mưa chiều 
mới ghé về
Sợ hoa rơi rụng 
tứ bề xót xa

Yêu chi 
cánh mỏng mượt mà
Cài lên mái tóc 
thướt tha dịu mềm

Tay anh 
nắm nhẹ tay em
Nhánh bằng lăng tím 
êm đềm gởi trao





16 tháng 5, 2017

TO NHỎ CÙNG THƠ





Đã khuya rồi sao chưa ngủ hở em?
Cứ loay hoay tìm gì trên mạng ảo
Biết bao phen hứng chịu nhiều dông bão
Đổi trắng thay đen…chán ngán vô cùng!

Ngước nhìn lên tận vũ trụ mênh mông
Em có thấy vì sao nào sáng nhất?
Chốn trần ai tìm đâu người chân thật
Để cuối cùng hụt hẫng bởi ngu ngơ

Nhắm mắt ngủ đi, chớ có dại khờ
Đặt lòng tin vào chiêm bao huyễn hoặc!
Tình cho đi xem như là đã mất
Còn lại đắng cay thua thiệt ngậm ngùi

Khóa Facebook rồi, hãy ngủ đi thôi!
Phải tập dửng dưng trước câu mật ngọt
Sáng đón bình minh nghe lời chim hót…
Cuộc sống an nhiên…hạnh phúc tháng ngày






CHỈ LÀ CƠN MƯA THÁNG NĂM





(Viết cho Người ở Melbourne)

Chỉ là cơn mưa tháng năm
Sao lại gợi cho ta nhiều thổn thức?
Những sợi tơ giăng ghé qua miền ký ức
Cho nước mắt nhạt nhòa nhớ lắm thuở hồng hoang

Tay trong tay vượt núi thẳm non ngàn
Có người… có ta… và ca dao ấm áp
Người là bờ vai vững chắc
Ta tựa vào nghe hạnh phúc lên ngôi

Nồng nàn từ ánh mắt… bờ môi…
Thơ vận thăng hoa ướp toàn mật ngọt
Ta như chú chim khuyên líu lo giọng hót
Người là sợi mưa chiều phố núi dịu êm

Đâu ngại gì bóng đêm…
Bởi bên người… ta hoàn toàn tin tưởng
Tính cộc cằn, tự cao, ngang bướng
Giờ trở thành đằm thắm hiền ngoan

Tình yêu người như biển rộng mênh mang
Bài lục bát người tặng ta hôm ấy
Vẫn còn nguyên màu tím trên trang giấy
Trời tháng năm sắc phượng đỏ lung linh

Cơn mưa chiều vội vã đến vô tình
Để nỗi nhớ ngập đầy bong bóng nước
Người đã xa…một mình ta lẻ bước…
Rồi không dưng tủi phận khóc âm thầm





15 tháng 5, 2017

HẠT CÁT THONG DONG






Ngồi buồn 
ngẫm nghĩ sự đời

Hơn thua cao thấp 
lỗ lời 
đục trong

Mặc ai 
ngọc quý 
vàng ròng


Còn ta 
hạt cát thong dong 
tháng ngày







14 tháng 5, 2017

TÌM LẠI CHÍNH MÌNH!





Có bắt đầu…rồi sẽ kết thúc thôi!
Bận tâm chi để thơ hoài khắc khoải
Mới hôm qua thứ bảy buồn tê tái
Chắng lẽ nào chủ nhật tím màu mây?

Tội cho thơ cứ trăn trở tháng ngày
Giữa con tim bao dung và đảo điên mạng ảo
Để vô tình rơi vào tâm bão
Tuyệt vọng… Quay cuồng… đối mặt với trắng đen!

Hồn thơ trĩu nặng ưu phiền
Câu chữ ngổn ngang…điệu vần nhạt thếch
Cứ mãi dại khờ…vô cùng ngốc nghếch
Trước những hình nhân…lại thảng thốt nghẹn ngào!

Thơ càng lúc càng ủ rũ xanh xao
Nước mắt lấm lem giống tên hề xấu xí
Hãy tô lại môi son…xóa tan cơn mộng mị
Khoác chiếc áo hoa…tìm lại chính mình!




NGỔN NGANG...NGÀY CỦA MẸ!





Tháng năm về…sao lắm nỗi ngổn ngang?
Con rưng rưng nhớ đến ngày giỗ mẹ
Năm mươi năm nhiều nhọc nhằn dâu bể
Bóng mẹ hiền tắt lặn giữa trần ai

Con đã qua bao núi thẳm sông dài
Mà chẳng thấy lời ầu ơ dịu ngọt
Chỉ cay đắng thấm vào hồn đau xót
Mẹ đâu rồi bóng mát thật bình yên?

Đường con đi đá sỏi trải gập ghềnh
Biết bao phen con sóng soài té ngã
Cũng có lúc đắm chìm trong thật giả
Nỗi tủi hờn khi phải gượng đứng lên

Hỏi dã tràng có nhớ được tuổi tên?
Giống như con giờ một thân trơ trọi
Bờ cát trắng ngày đêm con mòn mỏi
Nhìn mênh mông biển cả nhớ trăm bề





NHỚ MÃI NGƯỜI GIỜ XA LẮC XA LƠ





Sáng tung tăng dạo phố cùng thơ
Mây tha thẩn… bầu trời dìu dịu nắng
Quán cà phê lời hát nào văng vẳng
Lòng chợt nghe nhen chút bồi hồi

Sài Gòn dấu yêu...nỗi nhớ khôn nguôi
Bao kỷ niệm một thời mới lớn
Con đường Hàm Nghi gió về gờn gợn
Bến Bạch Đằng nơi hò hẹn ngày xưa

Có những chiều lất phất cơn mưa
Hai đứa thi nhau nhặt lá vàng rơi rụng
Chiếc áo mỏng manh…để càng thêm lúng túng
Mặt đỏ rần trước ánh mắt ngẩn ngơ…

Rồi lớn lên…thuyền rẽ sóng xa bờ
Người ra đi…bịn rịn lời từ biệt
Kẻ ở lại thêm mối sầu da diết
Mùa phượng về nhắc nhớ chuyện trăm năm

Sài Gòn ơi! Còn đó chút hương thầm
Ta cất giữ tận cùng miền tâm thức
Dáng lẻ loi ta ngỡ ngàng đếm bước
Nhớ mãi người…giờ xa lắc xa lơ…






12 tháng 5, 2017

MỘT THOÁNG CA DAO







Qua cầu ngả nón trông cầu
Ca dao ngày ấy còn đâu bây giờ

Ngược xuôi dòng nước thẫn thờ
Ưu phiền con sóng vỗ bờ lao xao

Cuộc tình dang dở hôm nào
Ta đem chôn kín tận vào đáy sông

Ngỡ rằng nhẹ nhõm trong lòng
Ngỡ rằng chỉ thấy mênh mông đất trời

Qua cầu sao vẫn bồi hồi
Nghe như tiếng sóng vẳng lời cố nhân!








TỨ TUYỆT ĐỢI HOÀNG HÔN




Nhật An chiều nhạt nắng
Vẫn chỗ ngồi thân quen
Vẫn ly cà phê đắng
Chờ phố xá lên đèn

Gió khe khẽ lời gió
Mây thủ thỉ đời mây
Một mình ta vò võ
Tâm sự cùng cỏ cây

Không còn ai chia sẻ
Vó ngựa khuất cuối trời
Bao nhọc nhằn dâu bể
Giọt đắng đọng đầu môi

Chim lạc bầy sải cánh
Khản giọng gọi yêu thương
Bên nỗi sầu mọc nhánh
Trở trăn lẽ vô thường

Hoàng hôn chừng tắt lịm
Mây gió vẫy tay chào
Ngồi ôm chi hoài niệm
Khóc cuộc tình lao đao!







ĐÊM QUẠNH QUẼ




Trăng đêm nay mười sáu
Sao lạc loài đau đáu nỗi niềm riêng?
Dáng trầm tư khóe mắt lệ viền
Nỗi tủi hờn để nhạt phai màu áo

Xa xôi quá tận thiên hà huyền ảo
Biết làm sao san sẻ mảnh tình câm
Áng mây xưa một kiếp âm thầm
Vẫn lặng lẽ đi về trong vô định

Có gì đâu để luyến lưu bịn rịn?
Cuộc vô thường thoắt chốc đổi thay
Vướng víu chi cho trăn trở tháng ngày
Nhuộm tím cả trang thơ sầu ảm đạm

Mưa chẳng về sao bầu trời u ám?
Mảng xám đen buồn bã đến nao lòng
Ta lặng người trước vũ trụ mênh mông
Đêm quạnh quẽ…ta cùng trăng lẻ bóng!





11 tháng 5, 2017

GIÓ GỌI VỀ TÊ TÁI




Cứ ngỡ sẽ cùng nhau đi trọn quãng đường
Nhưng cuối cùng đành chia hai lối rẽ
Bởi tại ai để hoen sầu mắt lệ
Tại định mệnh vô tình... nghiệt ngã bủa vây?

Em một mình cam chịu đắng cay
Mười ngón tay suôn không thể nào níu giữ…
Ngoái nhìn về quá khứ
Bao kỷ niệm ngọt ngào ấp ủ tận ngăn tim

Lời ca dao một thuở êm đềm
Giờ biền biệt trôi tận cùng quên lãng
Nỗi tiếc nhớ làm em như chết lặng
Tự ái ngút ngàn…em cúi mặt lặng câm

Con đường em qua bóng lẻ âm thầm
Đã xa rồi bờ vai vững chãi
Từng bước liêu xiêu…gió gọi về tê tái
Câu chữ buồn...giá buốt ngập hồn thơ





:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.