Hãy nhắm mắt ngủ thôi!
Trời đã khuya rồi đó!
Ngọn đèn đường hắt hiu mờ tỏ
Vắng bước chân đi… xe cộ cũng ngơi dần
Đêm một mình đầy nỗi bâng khuâng
Xòe tay đếm… đếm hoài trong mòn mỏi
Khoảng sân rộng chập chờn mảng tối
Cây lá ngủ yên… gió chẳng xạc xào
Ngẩng nhìn lên vời vợi trăng sao
Thiên hà mịt mờ thăm thẳm
Tinh tú lung linh… cách ngàn vạn dặm
Đâu còn ai chia sẻ nỗi niềm!
Tiếng côn trùng rên rỉ xé màn đêm
Ta còn gì… ngoài con tim bệnh hoạn?
Quanh quẩn bên tai lời đãi bôi chán ngán
Những tên người bỗng chốc hóa lạ xa
Hãy bỏ buông mọi nỗi phiền hà!
Cuộc vô thường… sắc không… không sắc…
Đừng trở trăn quay quắt!
Nhẹ dắt tâm đi… giữa cõi Ta bà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét