Cà phê một mình góc quán cũ thân quen
Lội về miền quá khứ
Có lắm khi vượt mưa cuồng bão dữ
Ta băng đồng ngược gió gọi tên ai
Chỉ có thăng hoa nào biết đến u hoài
Vòm trời hạ ngát xanh màu êm ả
Con tim dại khờ reo vui cùng hoa lá
Cho hồn thơ rộn rã buông vần
Đất và trời mê mải chuyện trăm năm
Niềm hạnh phúc ướp đầy trên câu chữ
Lãng đãng ca dao bốn mùa tình tự
Rồi một lần lạc bước bởi trùng vây
Cơn hồng thủy cuốn trôi… hoang phế tháng ngày
Cỏ cây trao nhau ánh nhìn lạ lẫm
Thành quách đền đài xa xôi vạn dặm
Chút ân tình cạn kiệt với thời gian
Dĩ vãng chôn vùi
Đời lật sang trang
Ly cà phê tưởng chừng thêm vị đắng
Khoảng thênh thang nhạt nhòa bóng nắng
Trời muốn đổ mưa… mây xám giăng đầy…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét