Anh bảo thơ tui buồn thật buồn
Lúc nào cũng hờn mây trách gió
Mặc kệ tui!... Tui là như vậy đó!
Phận hẩm hiu lại lắm ưu phiền!
Anh bảo rằng sẽ mang đến bình yên
Cho tui… suốt năm dài tháng rộng
Cả tuần nay tui đợi chờ vô vọng
Hết bảy ngày… mà chẳng thấy anh đâu?!
Anh khuyên tui… thơ bớt nét âu sầu
Khi nào buồn anh dẫn tui dạo phố
Ghé quán kem nhìn ngoài trời mưa đổ
Đọc tui nghe lãng mạn bức thư tình
Anh ơi anh… tui khờ dại mỏng manh
Tuổi học trò còn cơm cha áo mẹ
Đừng dắt tui đi qua miền dâu bể
Sợ vô cùng chữ hư ảo… trắng đen
Sợ vô cùng chữ hư ảo… trắng đen!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét