Vừa rơi rụng
cánh hướng dương
Xót xa chi bấy
con đường tử sinh
Nợ đời
một kiếp phiêu linh
Cuộc vô thường ấy
muôn nghìn rối ren
Gió ngang
lay động cánh rèm
Trong cơn huyễn mộng
ngọn đèn hắt hiu
Ngủ đi
đã tắt ánh chiều
Bước chân nhẹ hẫng
trăm điều phôi phai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét