Tưởng rằng nhật nguyệt vô ưu
Dè đâu nông nổi luyến lưu kiếp trần
Chập chờn trên đỉnh phù vân
Thoắt không thoắt có… căn phần đã ghi
Trăm năm còn được những gì
Vô thường… sao lại suy bì thiệt hơn?
Vuốt mặt… xóa mọi tủi hờn
Tựa như sỏi đá đâu sờn gai chông
Lau khô giọt đắng tuôn dòng
Mỉm cười đứng giữa mênh mông đất trời
Cùng thơ rong ruổi dạo chơi
Lên rừng xuống biển thả trôi phiến sầu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét