Nằm phơi mình trên cát
Ngắm mặt trời đang lên
Nghe rì rào biển hát
Bọt trắng xóa dập dềnh
Từng sợi vàng lấp loáng
Trải thảm mặt nước xanh
Biển vào xuân duyên dáng
Lao xao khúc tự tình
Nằm gối đầu trên sóng
Nỗi buồn chừng đi hoang
Hồn thơ như lắng đọng
Giữa khơi xa ngút ngàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét