Chiều Xuân nhạt nắng về thăm vườn thơ. Không gian quạnh vắng
tưởng chừng cơn mơ.
Lời ai theo gió vọng từ xa xôi. Thoảng chút bồi hồi con tim
quặn thắt. Trò chơi rượt bắt một thuở kiếm tìm. Sao giờ lặng im dáng người lẩn
khuất? Hoàng hôn nắng tắt mây tím lửng lơ. Mỏi mắt mong chờ góc trời xa thẳm.
Nào đâu hờn giận ngoảnh mặt quay lưng. Buồn câu duyên phận mắt
hoài rưng rưng.
Lạc loài chim vạc thảng thốt kêu vang. Màn đêm mờ nhạt đèn
khuya võ vàng.
Dòng sông trước mặt sóng vỗ lăn tăn. Trăng lên vằng vặc chợt
lòng băn khoăn.
Rã rời chân bước sỏi đá lao xao. Dặm dài xuôi ngược nên chi
nghẹn ngào.
Đi cho chân mỏi đi cho gối chùn. Mãi câu chờ đợi mãi lời nhớ
nhung.
Đêm sâu quạnh quẽ giấc ngủ nhọc nhằn. Vần thơ cô lẻ canh dài
trở trăn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét