Mưa gọi dậy lúc nửa đêm
Choàng tỉnh giấc nghe chảy tràn nỗi nhớ
Mười lăm năm Ngoại thành người thiên cổ
Con một mình phải chịu cảnh mồ côi
Tim từng cơn quặn thắt ngậm ngùi
Giữa chợ đời con một mình bươn bả
Đường con qua đầy gai chông sỏi đá
Bước nhọc nhằn trước nghiệt ngã bão giông
Nhớ ngày xưa Ngoại lội suối băng đồng
Vai kĩu kịt gánh gồng nuôi cháu dại
Thương ánh mắt già nua đến quặn lòng tê tái
Ngoại thân cò đâu quản ngại nắng mưa
Con lớn khôn theo nhịp võng đu đưa
Bên khúc ca dao ầu ơ dịu dàng sâu lắng
Tưởng hạnh phúc dài cùng năm tháng
Có ai ngờ… xa vắng… buổi tàn xuân…
Nằm nghe mưa con nhớ Ngoại vô ngần
Tiếng tí tách ngỡ lời ru êm ái
Gió ngoài hiên ngỡ bước chân của Ngoại
Nụ cười hiền… con nhớ mãi không thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét