16 tháng 2, 2019

NỖI NIỀM








Chiều 15/02, NND từ GL ghé thăm tôi. Hai chị em vào quán cà phê Nhật An tâm sự. Nghe NND kể về tình thơ, bạn thơ của một thời TĐVN, tôi muốn chóng mặt. Thật thất vọng khi những người bạn thuộc gia đình Trăng Lãng Du lại đối xử với nhau bạc tình bạc nghĩa như thế!
Hôm nay, khoảng gần 11 giờ trưa, LTS gọi điện cho tôi bảo đang trên đường đến LT. Thế là tôi lại khóa cửa, cùng LTS và bạn thơ Phiêu Lãng lần nữa ghé quán Nhật An  Mới đầu tháng Giêng mà trời nắng như đổ lửa.
Tôi rất quý LTS vì em là một bạn thơ rất tốt bụng và quan tâm đến tôi. Hồi còn viết chung TĐVN, em thường hay hòa cùng thơ tôi. Kẻ nào bắt nạt tôi, em sẵn sàng vào chém. Em gọi tôi là đại tỉ và xưng đệ với tôi. Nghe có vẻ kiếm hiệp nhưng đầy khẩu khí. Với tình nghĩa sâu nặng như thế, tôi không thể phũ phàng chối bỏ tình bạn với em.
Tôi đã thực sự xa rời mạng ảo và những người bạn hồi ấy tôi ngỡ là rất chân tình với tôi. Nhưng thực sự không phải vậy. Là một giáo viên, tôi sống chân thật và luôn coi trọng tình bạn. Vậy mà họ lại gây cho tôi nhiều nỗi chán ngán. Trước đám đông, họ làm ra vẻ tội nghiệp tôi với cuộc sống cô đơn, bệnh hoạn. Nhưng sau lưng tôi, họ lại nhẫn tâm chà đạp tôi, rằng tôi thế này thế nọ. Ngoại tôi chỉ nhỏ nhẹ dạy dỗ tôi còn họ chẳng là gì cả mà dám lớn tiếng với tôi, nghĩ lại tôi thấy buồn lòng ghê lắm.
Tôi chỉ còn liên lạc với Sư phụ tôi là nhà thơ ĐQL ở QN và người bạn tri âm HNT ở CT. Hai người này đã có công hướng dẫn tôi thể thơ Đường. Lâu lâu có tập thơ mới, tôi gởi biếu SP và bạn tri âm. Thỉnh thoảng tôi cũng nhận được điện thoại thăm hỏi của hai người. Tình thầy trò, tình bạn hữu càng lúc càng thêm gắn bó.
Tôi không còn viết trang Facebook vì thấy mạng xã hội này khá phức tạp và tôi cũng không muốn nhìn họ quay cuồng, nhởn nhơ tự cho thơ họ là nhất trong thiên hạ. Tôi biết mỗi lần tôi xuất bản thêm một tập thơ là họ giận dữ ghê lắm. Họ ganh tỵ với thành tích của tôi đó thôi!
Rất may tôi có được trang Blogspot rất đẹp và yên tĩnh để đăng thơ. Những bài thơ của tôi trên Blog ít bạn thơ vào đọc. Là do tôi không muốn giao lưu nhiều, sợ lịch sử tái diễn. Cũng chẳng sao! Tôi chẳng quan tâm nhiều đến tha nhân. Sáu năm qua tôi sống hết lòng với thơ và các bạn hữu, nhưng đổi lại chỉ còn nỗi chán chường nhân thế là quanh quẩn bên tôi canh cánh suốt tháng ngày. Do đó, nếu có ai ghé vào Blog đọc thơ tôi và lẳng lặng ra đi, tôi vẫn biết ơn các bạn ấy nhiều. Không có chuyện tôi đỏng đảnh khinh người vì tôi biết rất rõ mình là ai giữa cuộc thế đầy nhiễu nhương, lọc lừa, giả trá và đen trắng này. Chỉ là vì tôi thương trái tim ốm yếu của tôi. Tôi sợ nó bị tra tấn tội nghiệp!
Tôi thật hạnh phúc vì sau những thăng trầm, tôi vẫn còn ngập đầy cảm xúc với thơ. Thơ tôi chân chất, hiền hòa, giống như tôi - người dân miền Đông Nam bộ luôn chịu thương, chịu khó, cần mẫn, bao dung.
Nụ cười bao lâu rồi đánh mất giờ đã tìm lại được. Và điều làm tôi vui hơn cả là tôi biết tự đứng lên sau những vấp ngã, không phải dựa dẫm vào bất cứ ai. 
Cảm ơn thơ đã giúp tôi mạnh dạn xóa bỏ những ký ức buồn của một thuở dại khờ trên trang tho.com...





5 nhận xét:

  1. Tưởng giếng sâu tôi nối sợi dây dài
    Nào hay đâu giếng cạn... tôi tiếc hoài sợi dây!
    :-o

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sợi dây chả tiếc nối dài!
      Cạn sâu tại giếng! Ta cứ hoài nối dây...
      Hì hì hì ...

      https://media3.scdn.vn/img2/2016/11_22/tranh-dep-thu-phap-chu-tam-1m4G3-yrAyHQ_simg_ab1f47_350x350_maxb.jpg

      Xóa
    2. Bạn ghé thăm và chia sẻ, mình rất vui. Cảm ơn bạn nhiều!

      Xóa

:)) :(( :) :-ss =)) :( :d
@-) :p :-o [-( :-? :-t b-( =d>

Hướng dẫn viết nhận xét:
- Copy ký tự bên phải emo muốn chọn và dán vào khung nhận xét.
- Dán link ảnh trực tiếp vào khung nhận xét không cần dùng thẻ. Sau link ảnh đã dán, không gõ thêm bất kỳ ký tự nào nữa.