Mưa nửa khuya làm tỉnh giấc chiêm bao
Ta đã khóc nước mắt còn trên má
Buồn nào hơn phút cuối cùng từ tạ
Chiếc còi tàu giục giã bước người đi
Thoắt gặp gỡ rồi vội vã chia ly
Để giấy bút ngẩn ngơ màu nhung nhớ
Vẫn không quên lần đầu tiên bỡ ngỡ
Gọi tên nhau chan chứa mối thân tình
Giữa đường đời đầy dâu bể phiêu linh
Nghe hạnh phúc ngập đầy trên môi mắt
Chợt xé toạc bầu trời… tim quặn thắt
Người đã xa… xa tận phía mịt mùng
Buông tay rồi… chỉ còn khoảng mông lung
Từng sợi mưa rớt xuống đời lạnh buốt
Đêm hạ trắng chong đèn nằm thao thức
Vần thơ buồn đau đáu gởi thiên thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét