Bỏ ngổn ngang tất bật
Ta tìm đến biển khơi
Xôn xao lời gió hát
Tâm nhẹ nở nụ cười
Ngắm nắng vàng giỡn sóng
Lấp lánh một khoảng trời
Hồn thơ chừng lắng đọng
Giữa bát ngát trùng khơi
Bãi cát nằm im lặng
Dõi theo bóng dã tràng
Môi chợt nghe mằn mặn
Nhớ lắm thuở hồng hoang
Gió lộng đùa trên tóc
Sợi tơ mềm rối tung
Sao mình giống con nhóc
Của ngày xưa vô cùng
Tựa lưng vào sóng nước
Thèm hai chữ yên bình
Tự tại bàn chân bước
Mặc cõi đời phiêu linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét