Chờ hoài không thấy tứ thơ
Con chữ ngẩn ngơ hờn dỗi
Giấy bút lặng thinh chẳng nói
Bên rèm tóc rối buồn thiu
Rớt rơi mấy sợi nắng chiều
Trên bờ tường rêu ẩm mốc
Lục bát tự dưng bật khóc
Gió qua trêu chọc vài câu
Tại ai thơ nhạt phai màu?
Tại ai âu sầu lửa hạ?
Cơn mưa giữa mùa tầm tã
Để nghe rộn rã thơ vần
Cảm xúc tuôn chảy ngập tràn
Nhà ai tiếng đàn vọng lại
Hoàng hôn gọi về khắc khoải
Thiên di sải cánh gọi bầy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét