Trở lại Quy Nhơn giữa mùa hạ nắng nôi
Im tiếng gió
Thiếu bờ vai dựa dẫm
Những con đường thênh thang lạ lẫm
Đã một thời cùng sóng bước bên nhau
Góc phố thân quen dạo nào
Nhớ đến cồn cào gan ruột
Tưởng xa xăm cả ngàn năm trước
Ký ức phai mờ bởi lớp trầm tích rêu rong
Nhắc làm chi chuyện đổi thay lòng
Đồi kỷ niệm giờ nhạt nhòa mất dấu
Bốn ngăn tim ngỡ ngàng đau đáu
Sổ lồng rồi chim sáo vội bay xa
Quán cà phê xưa khuất bóng chiều tà
Mây tím thẫm nhuộm khoảng trời nhung nhớ
Ta thảng thốt gọi tên người một thuở
Chẳng còn gì!...
Cổ tích đã phôi pha!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét