Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống
Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu
ST
Lâu lắm rồi mình không ghé lại Thi đàn. Cách đây không lâu, mình có vào đăng nhập, dù đúng nickname và mật khẩu nhưng vẫn không sao vào được. Sáng qua, vô tình lang thang trên Google, gặp lời bình của HXS với tập thơ của nhà thơ Phạm Trung Tín, nhóm Sao Khuê, mình bấm đăng nhập và may mắn trang TĐ đã không ngoảnh mặt với mình. Trở về với cảm giác ngỡ ngàng, vô cùng xa lạ bởi mình đã bỏ viết ở đây gần ba năm.
Thật ra, vẫn còn vài bạn thơ đã cùng sinh hoạt với mình thời ấy. Mình ghé thăm trang nhà giờ đã rêu phong. Mấy bài thơ dỗi hờn nằm im không nói. Cảm xúc ùa về cho nước mắt mình rưng rưng. Cứ khóc, cứ tự nhiên trải lòng...Có ai nhìn thấy mình đâu mà ngại!
Đây là chiếc nôi nuôi dưỡng hồn thơ hoangthilangmay để giờ đây, mình đã có một chỗ đứng nhất định trong Văn đàn. Mình vẫn không sao quên được tình nghĩa thầy trò đối với nhà thơ Đặng Quang Long, tình huynh muội với nhà thơ Huỳnh Ngọc Tự. Hai nhà thơ này đã dẫn dắt mình làm quen với thể loại thơ Đường mà mình vô cùng yêu thích. Nhớ lần mình ngã bệnh nằm ở Viện Tim, nhà thơ ĐQL mình hay gọi là Sư phụ sáng chiều cùng vợ cầu Trời khẩn Phật cho mình được qua cơn nguy hiểm khi mổ đặt máy trong tim, nhà thơ HNT thì cầu nguyện hồng ân của Chúa cho mình được bình an. Tình nghĩa ấy mình không bao giờ quên được!
Sáng nay đọc được slogan trên Yahoo, tự nhiên nghe tâm đắc lạ kỳ.
Lâu lắm rồi mình không ghé lại Thi đàn. Cách đây không lâu, mình có vào đăng nhập, dù đúng nickname và mật khẩu nhưng vẫn không sao vào được. Sáng qua, vô tình lang thang trên Google, gặp lời bình của HXS với tập thơ của nhà thơ Phạm Trung Tín, nhóm Sao Khuê, mình bấm đăng nhập và may mắn trang TĐ đã không ngoảnh mặt với mình. Trở về với cảm giác ngỡ ngàng, vô cùng xa lạ bởi mình đã bỏ viết ở đây gần ba năm.
Thật ra, vẫn còn vài bạn thơ đã cùng sinh hoạt với mình thời ấy. Mình ghé thăm trang nhà giờ đã rêu phong. Mấy bài thơ dỗi hờn nằm im không nói. Cảm xúc ùa về cho nước mắt mình rưng rưng. Cứ khóc, cứ tự nhiên trải lòng...Có ai nhìn thấy mình đâu mà ngại!
Đây là chiếc nôi nuôi dưỡng hồn thơ hoangthilangmay để giờ đây, mình đã có một chỗ đứng nhất định trong Văn đàn. Mình vẫn không sao quên được tình nghĩa thầy trò đối với nhà thơ Đặng Quang Long, tình huynh muội với nhà thơ Huỳnh Ngọc Tự. Hai nhà thơ này đã dẫn dắt mình làm quen với thể loại thơ Đường mà mình vô cùng yêu thích. Nhớ lần mình ngã bệnh nằm ở Viện Tim, nhà thơ ĐQL mình hay gọi là Sư phụ sáng chiều cùng vợ cầu Trời khẩn Phật cho mình được qua cơn nguy hiểm khi mổ đặt máy trong tim, nhà thơ HNT thì cầu nguyện hồng ân của Chúa cho mình được bình an. Tình nghĩa ấy mình không bao giờ quên được!
Sáng nay đọc được slogan trên Yahoo, tự nhiên nghe tâm đắc lạ kỳ.
Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống
Bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu
Có nhiều thứ vùi dập mình đến tận cùng đau khổ nhưng đổi lại đâu đó vẫn còn sót chút tình người để mình tựa vào, bước tiếp trên quãng đời đầy gập ghềnh sỏi đá.
Có nhiều thứ vùi dập mình đến tận cùng đau khổ nhưng đổi lại đâu đó vẫn còn sót chút tình người để mình tựa vào, bước tiếp trên quãng đời đầy gập ghềnh sỏi đá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét