Cơn mưa tầm tã kéo dài từ chiều đến
khi đèn đường bật sáng vẫn chưa nhẹ hạt.
Tiếng lộp độp trên mái tôn làm phá tan cái không gian yên tĩnh vốn có nơi xóm
nhỏ. Bên trong gian nhà lụp xụp của hai bà cháu An, ngọn đèn nê ông cũ kỹ hắt
ra thứ ánh sáng mờ nhạt.
Ở góc học tập, An đang ngồi cặm cụi
giải bài tập và học thuộc quy tắc lẫn công thức toán. Chỉ còn hai tuần nữa, An
cùng các bạn sẽ trải qua kỳ thi kiểm tra chất lượng cuối năm. Chiều nay, trong
tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm đã ghi lịch thi học kỳ hai và kế hoạch ôn
tập từng môn học. Cô cũng phân công từng nhóm học tập sẽ nhắc nhở và giúp đỡ
nhau trong quá trình ôn tập.
Đối với một học sinh chăm ngoan, nhiều
năm liền đạt danh hiệu Học sinh giỏi như An thì việc thi cử không làm cô bé bối
rối lắm. An dự định sẽ cùng các bạn trong nhóm dành ra một phần thời gian cho
việc ôn lại các kiến thức về bộ môn Tự nhiên Xã hội và các bộ môn năng khiếu. Thời
gian dành để ôn Toán và Tiếng Việt sẽ nhiều hơn. Theo lời cô giáo, đối với hai
bộ môn chính, nhà trường sẽ kiểm tra bao quát toàn bộ kiến thức đã học ở bậc Tiểu
học. Như vậy, An sẽ vừa ôn lại chương trình lớp Năm đang học mà cô bé còn phải
xem lại cả chương trình các lớp dưới nữa.
-
An à! Con ra sau nhà che lại chuồng
gà giúp ngoại đi con!
Tiếng ngoại cất lên làm An giật mình:
-
Dạ, ngoại!
Cô bé chạy vụt ra phía sau hè lấy mấy
bao ny lông che chắn cẩn thận, sợ mưa ướt dột đám gà mẹ đang kỳ đẻ trứng. Cũng
nhờ có mấy quả trứng vàng này mà ngoại và An có điều kiện cải thiện thêm bữa ăn.
Mưa đã ngớt hạt. Đường thôn vắng vẻ
chẳng thấy xe cộ qua lại. Mấy nhà kế bên cũng đã đóng kín cửa. An vào nhà, khóa
chặt cửa sau rồi bước đến cạnh ngoại.
-
Con làm xong rồi ngoại!
-
À! Con giỏi lắm! Giờ ngoại lên thắp
nhang. Con học bài tiếp đi!
-
Dạ.
Ngước nhìn ngoại, An thấy lòng dâng
lên niềm thương mến. Ngoại nay đã già, đôi mắt trĩu nặng âu lo. Mẹ An mất khi
An hãy còn đỏ hỏn. Mười năm sau ba lại theo mẹ ra đi. Một tay ngoại nuôi nấng,
dạy dỗ An. Nhờ mảnh đất của ông bà để lại và chút vốn liếng ngoại dành dụm bao
lâu nay mà cuộc sống của hai bà cháu cũng không vất vả lắm. Đi học về, An hay
ra vườn phụ ngoại làm cỏ hoặc xách nước tưới rau. Ngoại chăm chút trồng đủ loại
rau quả nên các cô bác trong xóm thường ví khu vườn của ngoại là một cửa hàng
thực phẩm thu nhỏ. Nhìn giàn bí, bầu trái treo lủng lẳng thật thích mắt. Ngoại
trồng cả đậu đũa, khổ qua, dưa leo, cà tím. Thích nhất là mấy liếp cải bẹ xanh
lá tươi non mơn mởn. Đến vụ thu hoạch, các gia đình trong xóm mỗi nhà chia một
ít, ngoại có tiền mua thêm gạo mắm, chi tiêu vặt vãnh và lo cho An ăn học.
Nhiều khi nhìn các bạn trong xóm có
cha mẹ đầy đủ, nhà cửa tiện nghi, cô bé cũng thầm ước ao được sống như thế.
Nhưng nghĩ lại, An thấy mình cũng hạnh phúc thật nhiều. An không còn ba mẹ
nhưng đổi lại An có ngoại. Ngoại hết lòng thương yêu An. Chưa bao giờ cô bé làm
điều sai trái để ngoại buồn. Ở độ tuổi An, các bạn đâu biết công việc bếp núc.
Trái lại, An rất đảm đang và khéo léo. Chỉ cần ra vườn hái một trái bầu ve, vào
bếp gọt vỏ, xắt nhuyễn, thêm miếng tôm khô ngoại mua sẵn, An bắc bếp nấu chín,
rắc chút tiêu cay cay và bỏ vài cọng hành ngò là hai bà cháu có ngay món canh bầu
thật ngon ngọt. An cũng biết nướng cà tím, làm dầu hành, trộn đều và nêm nếm để
có thêm một món ăn khoái khẩu…An có thiếu thốn gì đâu! Cuộc sống tuy đạm bạc
nhưng được sống tình thương trời bể của ngoại, An thấy mình thật sự hạnh phúc.
An biết ngoại luôn canh cánh mối lo. Ngoại sợ bỏ lại An khi An còn quá nhỏ,
không bà con thân thuộc. Cho nên, An luôn cầu nguyện Phật Trời cho ngoại luôn
khỏe mạnh.
-
Con học xong chưa?
-
Dạ, con soạn sách vở cho sáng mai nữa
là xong ngoại ạ!
-
Ừ, ngoại chờ con vào ngủ luôn thể!
Cứ nghĩ đến nằm vùi trong vòng tay gầy
guộc của ngoại, ôm ngoại hít lấy hít để mùi tóc thơm ngát dầu dừa và nghe ngoại
kể chuyện đời xửa đời xưa là An quên hết nỗi bất hạnh. Với An, ngoại là bà tiên
hiền dịu mà cô bé yêu quý nhất trong đời!
Mẹ ngoài 80, mái đầu đã bạc trắng...
Trả lờiXóaCon ngoài 50, vẫn còn nặng mang bao lo lắng, thăng trầm...
Con thèm được vòng tay mẹ ôm ấp, vỗ về...
Trong vòng tay mẹ, con thật bình yên!
---
Bài viết nhẹ nhàng nhưng đầy tràn tình cảm của Ngoại và của An!
Đọc bài đăng này, DVD nhớ Mẹ quá...
Bạn DVD thật hạnh phúc khi còn có Mẹ. L giờ chỉ hai bàn tay trắng, không níu giữ được thâm tình!
Xóa