Bình minh về sao sợi nắng mong manh
Gió hắt hiu từng cơn dài u uất
Mây ngồi dệt bên chân cầu thổn thức
Mưa trái mùa bất chợt ghé ngang qua
Chim lẻ loi rũ cánh trước hiên nhà
Đâu mất rồi giọng véo von một thuở
Mắt ngước nhìn hạt mưa đầy bỡ ngỡ
Để thẫn thờ lạc lõng
giữa trùng vây
Cánh phượng hồng le lói buổi sáng này
Thêm nuối tiếc thời thơ ngây áo trắng
Chợt nghe thèm chút nồng nàn vị đắng
Ốc đảo buồn rơi rụng nỗi trầm tư
Lâu lắm rồi chìm đắm bởi ảo hư
Để đêm ngày quẩn quanh trong khắc khoải
Tháng tư về gọi hồn thơ sống lại
Cùng gió mây rộn rã khúc giao mùa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét