…Và cuối cùng ta thật sự mất nhau
Giữa cuộc đời gập ghềnh nhiều dâu bể
Biết bao đêm nhìn bóng mình đơn lẻ
Đôi vai gầy trĩu nặng nỗi cô đơn
Ngày trở về trong ray rứt tủi hờn
Vần thơ buồn ngổn ngang niềm tâm sự
Câu lục bát lạ xa từng câu chữ
Khúc trăm năm giờ phím lạc tơ chùng
Đã dặn lòng sao nước mắt rưng rưng
Gặp gỡ chi để cách xa biền biệt
Trộm nhìn nhau mắt đong đầy nuối tiếc
Nguyệt vỡ rồi tinh tú cũng lặng câm
Sóng xa khơi đâu biết mạch nước ngầm
Bóng dã tràng soi đời mình hiu quạnh
Bước chênh vênh với nỗi sầu mọc nhánh
Lệ xót xa tang lễ khóc cuộc tình…
Tôi dự đám tang "cuộc tình tôi"
Trả lờiXóaĐớn đau chất ngất rồi chỉ còn đây tê tái
Ngơ ngác, ngây dại nhìn cuộc tình vùi sâu vào lòng đất lạnh đặc đen
Ném vài nắm đất khô
Ném vài cành hoa héo
Vun lên thật tròn đầy cho trái tim trống rỗng
Tim tôi có còn trong lồng ngực hay đã hóa hư vô...
---
Thê thảm quá, hi hi hi...
Ném thêm vài nắm đất khô
XóaNém thêm vài cành hoa héo
Bài thơ buồn không thể tưởng, bạn nhỉ!
Xóa