Anh thường bảo lời thơ tôi quá buồn
Vui sao được khi cuộc đời lận đận
Như đại dương ngoài khơi xa vô tận
Biết lấy gì đo hết nỗi mênh mông?
Chiều một mình lặng lẽ ngắm dòng sông
Thương màu tím lục bình trôi lơ lửng
Theo con nước lớn ròng qua hờ hững
Thấy đời mình sao giống kiếp nổi nênh
Buổi hoàng hôn mây phiêu bạt bồng bềnh
Đi đi mãi chẳng biết đâu bờ bến
Chiều cuối đông cơn mưa nào chợt đến
Cho thơ buồn rưng rức giọt sầu tư
Anh thường bảo lời thơ tôi quá buồn

Trả lờiXóaVui sao được khi cuộc đời lận đận
Như đại dương ngoài khơi xa vô tận
Biết lấy gì đo hết nỗi mênh mông?
Chiều một mình lặng lẽ ngắm dòng sông

Trả lờiXóaThương màu tím lục bình trôi lơ lửng
Theo con nước lớn ròng qua hờ hững
Thấy đời mình sao giống kiếp nổi nênh
Buổi hoàng hôn mây phiêu bạt bồng bềnh

Trả lờiXóaĐi đi mãi chẳng biết đâu bờ bến
Chiều cuối đông cơn mưa nào chợt đến
Cho thơ buồn rưng rức giọt sầu tư
Số kiếp hẩm hiu… bấy không dám đợi

Trả lờiXóaTình duyên lận đận… đau chẳng mong chờ!
Vắng lặng trời khuya mơ màng kết hợp…
Nhìn quanh trống hoác ta bỗng ngây khờ!

Trả lờiXóaBuồn thiệt!
Trả lờiXóaTrời hôm nay lạnh quá! Nỗi buồn cũng vì thế mà buồn hơn! Hic hic...

Trả lờiXóaLạnh thiệt, tê tái trái tim
Trả lờiXóa