Chắc sóng giận
biển xanh
Nên ầm ào tiếng
vỗ
Như em đang
giận anh
Rưng rưng
dòng lệ đổ
Chiều trên đồi
Tình Nhân
Ai để em chờ
đợi?
Hoàng hôn xuống
thật gần
Sợ chập chờn
mảng tối
Thảng thốt gọi
tên anh
Nghe tim
mình vỡ nát
Thôi đừng
câu dỗ dành
Tự ái em cao
ngất
Tập tành chữ
lãng quên
Cô đơn em đếm
bước
Giữa trời đất
mông mênh
Dặn lòng đừng
“mít ướt”
Giống hệt
như dã tràng
Lạc loài bờ
cát trắng
Một mình em
lang thang
Lang thang
trong chiều vắng…
Chắc giận lắm
biển xanh
Nên muôn đời
sóng vỗ
Em cũng đang
giận anh
Chẳng thèm
câu thổ lộ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét